Nhà vua trẻ tuổi, diện mạo lại tuấn tú, khoan thai. Từ ánh mắt, cử chỉ đến cách nhấc tay, miễn lễ cho chúng khanh gia cũng tỏ ra phong thái một người nhân hòa từ ái. Vị vua như thế, không hổ danh sử sách khen ca, nói ngài là hiền quân nhân nghĩa. Thấy thái hậu đã vào đến phụng ỷ bên trái của bệ rồng, Vĩnh Thuận đế liền đứng dậy chắp tay hướng thái hậu nhu hòa nói:
- Mẫu hậu thiên tuế! Đã lâu mẫu hậu không đến dự triều. Hôm nay lại đến, phải chăng là có việc muốn nghị sự với nhi thần cùng bá quan?
Lý thái hậu mỉm cười, sủng nịch nhìn hoàng đế nhi tử của mình, ôn nhu bảo:
- Hoàng thượng, hôm nay bổn cung mang đến cho con một vị hậu nhân của cố nhân.
Vĩnh Thuận tròn to mắt:
- Hậu nhân của cố nhân? Mẫu hậu đang muốn nói đến là...
Thái hậu liếc sang Anh Ngọc:
- Còn không mau bước ra, diện kiến hoàng thượng?
Anh Ngọc bị điểm mặt, không dám chậm trễ bước đến trước mặt Vĩnh Thuận đế quì xuống hô:
- Thần, Mạnh Kì Phong, tham kiến hoàng thượng. Hoàng thượng vạn tuế, vạn vạn tuế!
Vĩnh Thuận đế nhìn nàng một lượt rồi khẽ nhíu mày:
- Mạnh Kì Phong, tên này nghe rất quen?
Mã Kì, đứng cạnh bên liền rỉ vào tai vua mấy lời. Vĩnh Thuận liền trợn to mắt nhìn Anh Ngọc, nâng cao khẩu âm:
- Hóa ra ngươi là kẻ to gan, giữa phố chợ chặng nghi trượng của cung phi của trẫm, náo loạn đến long trời lở đất đó sao?
Anh Ngọc thấp kém cúi đầu. Thái hậu nhìn bộ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tuong-vong-dao-hoa/985845/chuong-26.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.