- Ta không thể chết. Ta còn mẫu thân...Người đang chờ ta. Ta còn minh oan cho phụ thân. Ta còn...Mộng...Mộng Khuê....tiểu thư...tiểu thư!
Nàng giật mình hét lớn hai chữ "tiểu thư" rồi bật vù ngồi dậy. Đinh Mộng Khuê đứng bên giường nhìn nàng, ánh mắt muôn phần phức tạp. Anh Ngọc giật mình, vội nhìn lại y phục trên người mình. Lúc nãy mình hôn mê, nàng ấy...có phải hay không đã phát hiện thân phận mình?
Thấy Anh Ngọc đã tỉnh lại ngớ ngẩn đưa tay dò xét trên y phục mình, Mộng Khuê khẽ cười, bưng chén thuốc đến trước mặt nàng nói:
- Mạnh công tử, người không sao rồi! Chu lão bá ở đây đã cứu người. Chúng ta đang ở nhà của lão bá.
Anh Ngọc gượng cười, nhận chén thuốc trên tay nàng ấy uống cạn. Vừa lúc đó, một lão già chừng hơn năm mươi tuổi bước vào. Ông ta miệng nhai trầu ánh mắt sâu hoáy, hướng Anh Ngọc chỉ chỉ ngón tay, miệng còn ngoay ngoay nhau, lại nói:
- Ngươi cũng to gan thật đó, ngay cả rắn hổ sơn cắn mà cũng dám hút độc. Cũng may là mạng ngươi lớn, gặp được ta. À, mà ta cũng thắc mắc, tại sao ngươi biết dùng thảo dược đắp cho nương tử của mình, bản thân lại không biết tự nuốt thảo dược giải độc để đến mức toàn thân phát độc suýt nữa vong mạng rồi?
Ông lão này ăn mặc kì lạ, không giống người Thiên Nam, tuy nói tiếng Thiên Nam nhưng nhìn kiểu trang phục chắc là người dân tộc nào đó ở đây. Lão bá mặt mũi đen thui, ánh mắt gườm gườm trông khá đáng sợ, nhưng nói chuyện lưu loát
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tuong-vong-dao-hoa/235412/chuong-12.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.