- Phong nhi! Con nói thật với mẫu thân, là Nguyễn tiểu thư kia đánh con có phải hay không?
Anh Ngọc vội lắc đầu, phân bua nói:
- Không phải đâu mẫu thân. Không liên quan đến cửu tiểu thư thật. Con đã nói rồi, là con xui rủi gặp phải bọn côn đồ trên phố, bởi vì chống trả bọn họ đánh cướp cho nên mới bị thương. Thật sự là như vậy ạ!
Nói sao cũng thấy thật khó mà giải thích. Vốn là nàng đã cố ý không nhắc đến Diễm Yên, kẻ từng làm mẫu thân có ấn tượng cực xấu, một tiểu thư đỏng đảnh tâm địa nhỏ nhen. Nếu để bà biết nàng ta cũng xuất hiện ở hiện trường thì dù có nói như thế nào cũng khó lòng thuyết phục bà tin nàng ta không phải thủ phạm.
- Đừng nói dối ta! Nếu không phải nàng ta thì vết roi trên mặt của con là thế nào? Hừm! Ngươi nghĩ mẫu thân ngươi là kẻ ngốc, thật sự không nhìn ra sao? Côn đồ phố chợ trong thiên hạ này cũng không ít nhưng chẳng mấy người biết dùng roi da đâu!
Mạnh phu nhân bức xúc, gằn giọng nói to. Anh Ngọc chỉ biết cười gượng. Thật sự lần này cửu tiểu thư nàng tình ngay lí gian rồi. Càng cố giải thích có khi càng khiến mẫu thân nghĩ nhiều lại ảnh hưởng đến tâm bệnh nữa. Anh Ngọc thấy vậy khẽ cười nhẹ, làm ra bộ dạng nịnh nọt vừa xoa vừa nắn bóp vai bà:
- Quả nhiên Phong nhi không làm sao dối gạt được mẫu thân. Hì hì! Nhưng mà lần này thật sự cửu tiểu thư nàng ấy không phải đánh con mà
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tuong-vong-dao-hoa/235408/chuong-8.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.