Có ra sao thì Trình Tố cũng không nghĩ rằng, ba giờ sáng, sự thiện chí của mình lại đổi lấy kết quả như vậy.
Cửa bị gió đóng sầm lại rồi, còn anh thì...
Không chỉ không mang chìa khóa, ngay cả điện thoại cũng để ở trong nhà.
Bây giờ có thể nói là tiến thoái lưỡng nan, chẳng có cách nào.
Trình Tố bất lực thở dài, xoay người, đúng lúc nhìn thẳng vào ánh mắt tìm tòi của Lộ Tri Nghi.
Lộ Tri Nghi nhìn anh, tầm mắt chậm rãi di chuyển từ trên xuống dưới, đang tìm kiếm đáp án mà mình muốn.
Rất nhanh sau đó cô liền khẳng định, quả thực Trình Tố không mang chìa khóa.
Thậm chí quần áo ở nhà của anh còn không có túi.
Lộ Tri Nghi biết, trong chuyện ngoài ý muốn này mình có trách nhiệm rất lớn, vì vậy cô chủ động lấy điện thoại ra trấn an Trình Tố:
“Thầy đừng sốt ruột, em sẽ lập tức gọi người mở khóa đến cho thầy.”
Nhưng lướt app một lượt, tất cả hàng mở khóa đều hiển thị tạm thời “đang nghỉ ngơi”.
Lộ Tri Nghi xấu hổ xin lỗi, ban đêm lối đi thì lạnh, cô đang cảm nên bỗng chợt hắt xì một cái, cơ thể mảnh khảnh co rúm lại, Trình Tố nhìn thấy nhíu mày.
“Thôi.” Anh nói, vòng qua Lộ Tri Nghi đi vào trong phòng cổ, “Để tôi vào.”
Lộ Tri Nghi: “Dạ?”
Cô ngẩn người, còn chưa phản ứng lại thì Trình Tố đã vào trong nhà.
Tim Lộ Tri Nghi đập nhanh hơn, cô vội vàng đi theo vào, đặt thuốc lên
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tuong-vi-nguoc-loi/2450101/chuong-8.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.