Có lẽ Trình Tố và Tần Tiêu Nam đều chưa từng nghĩ tới, họ sẽ dùng phương thức như vậy để chính thức quen biết nhau.
Mấy tên côn đồ kia Trình Tố căn bản chưa từng nhìn thấy, nhưng chuyện cỏn con này không ảnh hưởng đến chuyện bọn họ biết anh, hơn nữa còn trực tiếp gọi tên anh ngay trước mặt Tần Tiêu Nam.
Mọi thứ đều xảy ra theo cách không được chuẩn bị trước, nhưng lại hợp tình hợp lý đến không chỗ chê.
Không khí thoáng rơi vào giằng co.
Trình Tố mặt không biểu cảm gạt đám người của tên đeo dây xích vàng lớn ra.
Anh nhìn Tần Tiêu Nam, từ từ đi về phía trước hai bước, chỉ là hai bước rất ngắn, Tần Tiêu Nam như bị cái gì dọa sợ, theo bản năng lùi về phía sau.
Cũng chỉ có vậy, Trình Tố nghĩ.
Trong mắt Trình Tố, hành vi của Tần Tiêu Nam không khác gì đứa con nít ghé chơi nhà, vừa buồn cười vừa trẻ con.
Cho nên cuối cùng, Trình Tố chỉ nhàn nhạt liếc mắt nhìn đứa trẻ này một cái rồi rời đi, dùng cách hờ hững nhất để đáp lại sự khiêu khích của cậu ta.
Rốt cuộc, không đếm xỉa đến chính là sự sỉ nhục lớn nhất.
Anh đi rồi, Tần Tiêu Nam và người bạn chơi thân từ nhỏ trố mắt ngay tại chỗ, một lúc lâu vẫn chưa hoàn hồn.
Dây xích vàng lớn lúc này mới liên tục kêu khổ: “Hai ông chủ chơi tôi có phải không, để tôi tới dạy dỗ gã đó, là tôi ngại mạng dài hay là tại chán sống ngày
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tuong-vi-nguoc-loi/2450070/chuong-23.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.