Cô không muốn trở thành con bài trong tay bất kì ai, cũng không muốn phánđoán rốt cuộc thế nào là tình giả, thế nào là đạo đức giả.
Trên đường quốc lộ đêm khuya.
Cửa ô tô hé mở, gió đêm hun hút ùa vào, mái tóc dài của Sâm Minh Mỹ bị gióthổi rối tung. Cô lập tức đóng cửa xe lại, dùng ngón tay vuốt từng lọntóc xoăn. Trong xe, mùi thuốc lá nồng nặc khiến người ta sặc sụa, côgiận dỗi nói với Việt Xán:
“Sao anh hút nhiều thuốc thế?”
“Ừm.”
Một tay giữ bánh lái, Việt Xán nhìn ánh đèn chiếu hậu màu đỏ thưa thớt phía trước, nhếch mép cười qua loa.
“Anh đợi em rất lâu rồi?” Vì hành động ân cần của anh, trong lòng Sâm MinhMỹ rất vui mừng, hoàn toàn không bận tâm đến sự lạnh nhạt của anh.
“Ừm.” Việt Xán đánh mạnh tay lái sang hướng đường về trung tâm thành phố, hững hờ đáp.
“Đồ đểu!” Sâm Minh Mỹ giơ tay véo cánh tay anh, giận dỗi: “Có lòng đến đónem mà chỉ nói được câu đực câu cái như vậy sao! À, hừm, nói đến mới nhớ, lâu lắm không gặp anh rồi! Nghe nói, đêm Việt Tuyên nằm viện, Diệp Anhđã qua đêm ở phòng anh…”
“Nghe ai nói?”, Việt Xán lườm cô một cái.
“Ai nói không qua trọng”, Sâm Minh Mỹ chu miệng, “Em chỉ cần nghe anh nóithôi! Diệp Anh hiện giờ rốt cuộc đang có quan hệ gì với anh, tại sao côta lại qua đêm ở phòng anh? Tại sao Việt Tuyên bệnh nằm viện mà cô takhông thèm đến thăm?”.
Đạp mạnh ga, chiếc xe lặp tức
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tuong-vi-dem-dau-tien/2159579/quyen-2-chuong-10.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.