Sáng sớm mấy hôm sau, Diệp Anh cùngnhững người giúp việc khác trong nhà họ Tạ cùng lặng lẽ đứng đợi ở mộtgóc khuất trong vườn hoa. Ánh nắng sớm rực rỡ, trên bãi cỏ xanh mướt,dưới những chiếc dù che nắng màu xanh và trên bàn tròn bằng mây sơntrắng, bữa trà sáng và các món điểm tâm tỏa hương. Tạ lão thái gia, Việt Tuyên và Sâm Minh Mỹ đang dùng bữa sáng.
Từ bãi cỏ xanh phía đó vẳng lại tiếng cười nói hồ hởi của Lão thái gia.
Đứng xa cũng có thể nhìn thấy Lão thái gia âu yếm gắp một miếng bánh sủi cảo nhân tôm cho Minh Mỹ, lại gắp một cái bánh nướng cho Việt Tuyên. SâmMinh Mỹ nũng nịu lại gắp rất nhiều thứ để lên đĩa của Lão thái gia, haingười vui vẻ vừa ăn vừa nói chuyện.
Trên xe lăn, Việt Tuyên mặcáo sơ mi xanh, chiếc gi lê mỏng màu xanh lơ, trên đầu gối phủ tấm mền kẻ ô màu lam. Trong ánh nắng sớm, trông anh vô cùng điềm tĩnh, an nhiên tự tại, dù không nói gì nhưng cơ hồ vẫn chú ý lắng nghe mọi người.
Bức tranh ba người trông thật hài hòa.
Những ngày tiếp theo cũng đều như thế, ba người cùng ăn sáng. Để cho tiện,Sâm Minh Mỹ thậm chí ở lại luôn biệt thự nhà họ Tạ, phòng cô ngay sátphòng Việt Tuyên.
Ngày đầu tiên, Diệp Anh đẩy xe đưa Việt Tuyênđến cạnh chiếc bàn mây màu trắng, sau đó lui về đứng đợi ở một chỗ kháxa, để nếu cần tiện chăm sóc Việt Tuyên, nhưng quản gia khách khí bảo cô đứng xa hơn chút nữa, không nên làm ảnh hưởng đến người dùng bữa. Vậylà
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tuong-vi-dem-dau-tien/137151/quyen-1-chuong-8.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.