Hoa viên nhà họ Tạ.
Bên bể bơi.
Có một lầu bát giác màu trắng.
Trên đỉnh lầu, dây tường vi bò tràn lan. Trong ánh mặt trời lấp lóa giữathảm lá xanh ngắt, hoa tường vi trắng nở rộn ràng, từng cụm từng cụm đua nhau nở, thanh khiết tuyệt vời, trông xa như dòng thác hoa tuôn chảy.
Hoa nở xòe che lấp cả lá.
Trong lầu mát rượi.
Diệp Anh ngồi trên ghế đá, tỷ mẩn gọt vỏ táo. Gió từng cơn mang theo hươngtường vi thổi tới, lúc này, cô cảm thấy thế giới vô cùng tĩnh mịch. Bổtáo thành từng miếng nhỏ, dùng dĩa bạc xiên một miếng kề sát môi ViệtTuyên, ánh mắt dịu dàng nhìn anh nói:
“Ăn một chút nhé?”
Việt Tuyên ngồi lặng lẽ trên xe lăn.
Sức khỏe của anh hồi phục nhanh hơn so với dự đoán của tất cả mọi người,chỉ trong thời gian ngắn, chưa đầy một tháng, mặc dù từ dưới vùng ngựctrở xuống vẫn bị tê liệt, nhưng cổ và hai tay anh đã có thể cử động,thậm chí thỉnh thoảng còn ngồi dậy được.
Hôm nay là lần đầu tiên anh ra khỏi phòng kể từ sau vụ tai nạn.
Đôi môi vẫn hơi nhợt nhạt.
Ánh mắt dời khỏi mặt hồ bơi, Việt Tuyên từ từ quay sang nhìn Diệp Anh. Côngoan ngoãn như một con mèo, ngồi áp bên anh, cô cười, hàng lông màycong cong, ánh mắt lóng lánh, trên tay cầm miếng táo, như nhất định đợianh ăn bằng được.
Anh hé môi.
Chậm rãi ăn, rồi lại ăn thêm vài miếng nữa.
“Anh thế này là tốt rồi.”
Diệp Anh cười như một con mèo mãn nguyện, nhoài người về phía trước, hết sức nhẹ nhàng, áp má lên
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tuong-vi-dem-dau-tien/137147/quyen-1-chuong-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.