Chu Tiến nhìn chủ quân của mình ngồi thẫn thờ trên ghế gỗ, không biết nên nói gì. Hắn đi theo Trình Tư Thành cũng khá lâu, chưa bao giờ nhìn thấy chủ quân của mình sa sút như ngày hôm nay. Nếu phu nhân không trở về nữa, Trình phủ này thật sự sẽ loạn, Trình Tư Thành cũng sẽ loạn. 
- Chu Tiến, ngươi đi theo dõi Âu Dương Phương và người của hắn ta đi. Tuệ Nghi hiện đang mất tích, hắn lại lòng dạ thâm sâu, nếu lỡ hắn tìm thấy nàng trước ta thì nàng sẽ gặp nguy hiểm. 
Chu Tiến nghe lệnh của Trình Tư Thành, ngay lập tức lên đường. 
Còn về phía của Trình Tư Thành, tin tức Tuệ Nghi vẫn còn sống khiến hắn vô cùng vui sướng, tựa như người sắp chết đuối vớ được chiếc phao. Dù hiện tại nàng đang mất tích, nhưng Đại Tiếu cũng không phải quá rộng lớn, hai mươi tám tòa thành, tìm mãi chắc chắn sẽ ra. 
Nhưng Trình Tư Thành lại càng lo lắng hơn nữa, nàng từ nhỏ đã sống trong chốn trướng rũ màn che, kẻ hầu người hạ, liệu cuộc sống lăn lộn bên ngoài nàng có chịu được không? Lỡ như bị bắt nạt, lỡ như bị ức hiếp, nàng lại không biết tự chăm sóc bản thân mình, lỡ như bị bệnh... 
Trình Tư Thành càng nghĩ lại không dám nghĩ nữa. Không có, nàng đã hai mươi tuổi rồi, lẽ nào tự chăm sóc bản thân mình còn không làm được, hắn là đang nghĩ nhiều, nghĩ nhiều rồi. 
Tuệ Nghi thuần thục cắt khúc vải màu be đưa cho nha hoàn áo xanh kia, nói: 
- Cô nương, của cô hết một lượng. 
(Ở đây 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tuong-tue-nghi/561501/chuong-44.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.