Tuệ Nghi vừa đi vừa chạy thẳng về Dương Liễu viện. Vừa bước vào cổng đã gặp vài nha hoàn đang quét sân, phơi đồ thi lễ, nàng không nói không rằng như chẳng thấy ai, bước vào phòng mình. - Tiểu thư.-Lộ Dao đuổi đến cổng viện thì thở hồng hộc, lưng áo phía sau loang ra một mảng đậm. Từ hồ cá đến Dương Liễu viện cũng được xem là khá xa, Lộ Dao chạy đuổi theo nàng đến nỗi thế này, Tuệ Nghi lại đi thẳng một mạch không nghỉ. Tuệ Nghi đi vào phòng đóng sập cửa lại. Kinh thư, kinh thư, nàng phải chép kinh thư để tĩnh tâm. Đó là tạp niệm, nàng phải xóa nó khỏi đầu. Từng quyển sách không đúng ý nàng trên kệ rơi thẳng xuống đất, cuối cùng Tuệ Nghi tìm được hai cuốn kinh thư. Một cuốn là đêm qua nàng chép rồi để lên, một cuốn là lúc trước đến Bất Lam tự được sư thầy đưa cho. Nàng cầm hai quyển kinh thư đặt lên bàn, tìm giấy, bút lông và nghiên mực, đôi tay trắng muốt run run vừa làm vừa sợ. Lộ Dao đẩy cửa bước vào vừa hay chứng kiến toàn bộ sự việc vừa xảy ra. Nàng nhào lên đoạt lấy thỏi mực trong tay Tuệ Nghi ném xuống đất, nói: - Tiểu thư, dù người có chép hết kinh thư trên thế gian này cũng không xóa được tạp niệm trong lòng mình đâu. Rốt cuộc người định lừa mình dối người đến bao giờ? Tuệ Nghi gương mặt từ lúc nào mà đẫm lệ, đáy mắt trống rỗng đến mơ hồ. Khốn nạn, nàng lại trở thành một kẻ khốn nạn như vậy! Tuệ Nghi tát mình một cái thật mạnh, lòng thầm hét lên:" Tỉnh lại, mau tỉnh lại." Âm thanh chua chát vang lên, Lộ Dao hoảng hốt vội chặn tay nàng lại. Trên khuôn mặt xinh đẹp hiện lên một mảng đỏ ửng. Nàng đúng thật là một người không biết thương xót cho bản thân, là một kẻ ngu ngốc. Âu Dương Chiến, bốn năm rồi, đã bốn năm rồi, nàng vẫn không quên được hắn, rốt cuộc là vì sao? Giọng của Lộ Dao phiêu diêu vang lên, kéo nàng phải nhớ lại kí ức mơ hồ bên cây liễu già ở Âu Dương phủ năm đó. - Tuệ Nghi, chuyến này ta đi không biết khi nào trở về. Phụ thân nói thế trận lần này khó lường, có thể là người sống ta chết. Tuệ Nghi, hay nàng đừng đợi ta nữa, tuổi xuân của nàng làm sao để lấy lại được? - A Chiến, chàng yên tâm. Ta nhất định sẽ chờ chàng trở về, dùng kiệu tám người khiêng rước ta vào phủ. Ta sẽ đợi chàng mà, chàng yên tâm đi. - Tuệ Nghi, vậy nàng đợi ta, đợi đến khi ta khải hoàn trở về, ta nhất định sẽ lấy nàng. - Tuệ Nghi, Tuệ Nghi, Tuệ Nghi, đợi ta, đợi ta, đợi ta... Nàng đúng là đợi hắn mà, nhưng tuổi xuân của nàng, quả đúng như hắn nói là không đợi ai cả. Nàng có thể đợi, nhưng phụ mẫu và tổ mẫu nàng cũng không thể trơ mắt nhìn nữ nhi, nữ tôn của mình phí hoài tuổi xuân chờ đợi một người kẹt trong khói lửa sa trường. Tổ mẫu nàng càng nóng lòng hơn ai khác vì bà vốn không thích có cháu rể là võ tướng cầm đao giết người, có lẽ bà càng mong hắn vĩnh viễn đừng trở về nữa. Nên khi thấy Trình lão thái thái vừa ý đứa cháu gái của mình bà đã không nghĩ ngợi nhiều mà lập tức đồng ý cho hôn sự này, trực tiếp hứa hôn trước mặt toàn bộ khách nhân trong yến tiệc mừng thọ của gia gia nàng. Tuệ Nghi có thể làm gì được? Hôn sự của nàng vốn không do nàng quyết định, mặc dù Âu Dương phu nhân và mẫu thân nàng là khuê mật cũng chẳng xoay chuyển được gì, Trình Tư Thành đã đích thân đến tận nhà quỳ gối cầu xin phụ mẫu nàng cơ mà, ai nghe thôi mà đã chẳng động lòng? Huống hồ phụ thân nàng cũng không có thành kiến gì với Trình gia, ngài chỉ biết Trình gia là gia tộc thương gia có bề thế vững chãi ở Đại Tiếu này, cơ ngơi đồ sộ được xây dựng mấy đời qua, lại có người yêu thương nữ nhi mình như vậy, còn chần chừ gì mà không gả? Tuệ Nghi đã bước lên kiệu hoa như vậy, bỏ lại phía sau mười sáu năm bên cạnh người đó, quay gót bước đi. Trước khi thành thân nàng được dạy rằng, tướng công là trời, bản thân nàng phải xem người đó là trời mà đối xử, chỉ được phục tùng chứ không được phản kháng. Tất nhiên mẫu thân chỉ đang cường điệu hóa vấn đề lên để dọa nàng, vì sự thật Trình Tư Thành đối xử rất tốt với nàng, chưa từng có ý xem bản thân là trời còn nàng là nô lệ. Nhưng nàng vẫn không quên được người đó. - Lộ Dao, ngươi đi theo ta bao nhiêu lâu rồi, lễ nghĩa mười mấy năm qua người học vứt đi đâu hết rồi? Ngươi làm ta quá thất vọng.-Tuệ Nghi lau vội những giọt nước mắt sắp rơi trên khóe mắt, nghiêm giọng nói, thái độ của nàng xoay ngoắt 180 độ. Lộ Dao mặc dù biết bản thân mình là vô lễ nhưng không hề có thái độ hối lỗi, ngược lại nhìn thấy Tuệ Nghi như vậy càng tức giận hơn, nhưng nàng cũng không thể vô lễ với Tuệ Nghi, bèn cúi đầu nói một chữ:" Vâng." - Ngươi hãy đến phòng giặt làm việc nửa tháng đi. Đến đó vừa làm vừa nghĩ xem bản thân sai ở đâu, sau nửa tháng quay lại nói cho ta biết.-Tuệ Nghi mặt lạnh nói, không buồn nhìn Lộ Dao thêm chút nào nữa. Lộ Dao khẽ cúi người rồi lui ra, trong phòng chỉ còn lại mình nàng với đống sách rơi trên đất. Lộ Dao vừa đi thì Tiền ma ma cũng từ ngoài tiến vào, chắc là bị động tĩnh vừa rồi của hai người thu hút. - Tiểu thư, xảy ra chuyện gì sao? Lộ nha đầu vừa đi đâu vậy? Tuệ Nghi thu gom mấy quyển sách rơi trên nền nhà để lại lên kệ vừa nói: - Không có gì. Nàng ta vô lễ với chủ tử nên ta phạt đến phòng giặt làm việc nửa tháng để suy ngẫm. Tiền ma ma nghe nàng nói vậy thì hơi giật mình. Lộ Dao từ nhỏ đến lớn đi theo bên cạnh Tuệ Nghi, tính tình nàng ta mặc dù không được xem là tốt như vẻ ngoài nhưng không đến nỗi tệ, chỉ là thỉnh thoảng hơi nóng tính. Mặc dù như vậy nhưng trước đây Lộ Dao có làm gì cùng lắm chỉ bị Tuệ Nghi mắng mấy câu rồi thôi, bây giờ lại làm gì đến nỗi bị đuổi đến phòng giặt nửa tháng để hối lỗi, Tiền ma ma không hiểu được. - Tiểu thư, phòng giặt là nơi nào chứ? Nha hoàn nào đi đến đó đều xác định là không thể trở về viện hầu hạ được nữa, đó là chỗ phế thải của các phủ. Lộ nha đầu làm gì mà bị người phạt đến nỗi đó?-Tiền ma ma nói, ánh mắt không ngừng chuyển biến trên người Tuệ Nghi nhưng vẫn không nhìn ra được gì. Tuệ Nghi im lặng làm cho xong chuyện rồi bước tới bên bàn ngồi xuống, ánh mắt nhìn ra ngoài cửa. Một lúc sau giọng nàng mới điềm tĩnh vang lên mang theo chút giễu cợt: - Làm gì đến nỗi đó chứ? Tiền ma ma, Lộ Dao mặc dù là nhất đẳng nha hoàn chỉ thường làm việc nhẹ như bưng trà rót nước, hầu hạ ta thay y phục thì cũng là một cô nương hai mươi tuổi rồi, sống sót ở phòng giặt nửa tháng bằng cách nào chẳng lẽ cần người dạy? Huống hồ nàng ta cũng không phải người dễ bắt nạt, ai khổ sở còn chưa nói được đâu.-Giọng nàng nhẹ nhàng vang lên. Tiền ma ma đứng đó mà rốt cuộc cũng không hiểu, người trước mặt có phải người vừa nãy mới cùng Lộ Dao tranh cãi thu hút động tĩnh trong viện hay không nữa? - Tiểu thư, vậy Lộ nha đầu đi rồi, lão nương sắp xếp một nha hoàn khác đến hầu hạ người được không? Tuệ Nghi xoay xoay chiếc vòng ngọc trên tay, nghĩ ngợi một hồi rồi nói: - Ta nhớ khi xuất giá trưởng tẩu cũng sắp xếp rất nhiều nha hoàn đắc lực cho ta, nhưng mà nhất đẳng nha hoàn thì chỉ có mình Lộ Dao thôi? - Đúng vậy tiểu thư. Nhưng nhất đẳng nha hoàn thì người có thể tìm một người hợp ý mà nâng lên, không nhất thiết Dương Liễu viện chỉ có một nha hoàn nhất đẳng là Lộ nha đầu.-Tiền ma ma mỉm cười nói. - Vậy... để ta tìm một nha hoàn nhất đẳng nữa trong viện, đợi sau này Lộ Dao từ phòng giặt trở về thì cũng có người san sẻ bớt công việc cho nàng ta, tránh để nàng đắc ý nghĩ rằng mình "trên vạn người dưới một người" trong viện này.-Tuệ Nghi cười một cái nhàn nhạt, đáy mắt hiện lên chút thú vị. Dương Liễu viện hiện tại không tính là viện lớn như Tứ Thần viện dành cho gia chủ nhưng cũng được xem là khá đồ sộ, có phòng bếp nhỏ và một hồ sen riêng trong sân viện cùng với mười nha hoàn hầu hạ quét dọn, nấu nướng. Từ sau khi Lộ Dao bị phạt đến phòng giặt làm việc thì mọi người trong viện ngoài làm việc hàng ngày ra có thêm một đề tài nữa để thảo luận sôi nổi. Nha hoàn đang quét sân tên là Liễu Hồng, vừa quét miệng vừa liến thoắng không ngừng: - Ta nghe nói Lộ Dao tỷ tỷ vì dám gọi thẳng tên chủ tử ra mà bị thiếu phu nhân đuổi đến phòng giặt đó. Chậc chậc, thật đúng là không thể tin được. Lộ Dao tỷ tỷ ngày thường là người vô cùng cẩn trọng, sao có thể làm việc vô lễ như vậy được chứ? - Cô nói hay lắm, ai mà chẳng có lúc lỡ lời? Huống hồ nàng ta ngày thường chẳng phải vênh váo lắm à, ỷ bản thân mình là nhất đẳng nha hoàn duy nhất trong phủ lại được thiếu phu nhân coi trọng nên chẳng bao giờ đặt tỷ muội chúng ta vào mắt. Bây giờ thì hay rồi, bị đuổi đến phòng giặt luôn, tương lai coi như khó sống.-Một nha hoàn đang rửa chén ở gần giếng nói. - Ôi chao, mọi người nói thì hay lắm. Nghĩ thử xem, nếu người ta không có bản lĩnh thì có được thiếu phu nhân coi trọng hay không? Chuyện đáng nói bây giờ không phải nàng ta phạm tội gì mà bị đuổi đến phòng giặt, mà là ai sẽ thay thế vị trí của nàng ta trong viện đây?-Một nha hoàn khác đang phơi chăn gần đó cũng chen lời. Chủ đề nói chuyện cứ tiếp tục được mở rộng rồi nhân đôi lên làm mọi người vô cùng hứng thú, nói càng lúc càng hăng say, mà hăng say thì sẽ mất tập trung vào những việc khác ngay. Tiền ma ma đứng một bên nghe hết tất cả mọi lời của đám nha hoàn đó, khẽ lắc đầu. Bên phía nhà bếp cũng đang bàn luận rất xôn xao chuyện của Lộ Dao, vậy mới biết ngày thường Dương Liễu viện rảnh rỗi ít chuyện đến mức nào, bây giờ hễ có chuyện gì cũng lôi ra nói từng đường tơ kẽ tóc. - Mọi người nói xem, thiếu phu nhân sẽ nâng ai lên làm nhất đẳng nha hoàn đây? - Ta nói cho nghe nhé, dù ai được nâng lên thì cũng không được quên các tỷ muội chúng ta đâu đó, ngày thường bên nhau thế nào, lúc vinh hoa không được quên tình nghĩa. - Haha, tỷ nói hay lắm. Đợi đến lúc đó muội mà được nâng lên rồi, nhất định không quên mọi người.-Một giọng nói non nớt vang lên thu hút sự chú ý của mọi người, phòng bếp nhất thời yên lặng, mọi người đều quay về phía phát ra giọng nói đó. Mỹ Lâm miệng cười tươi nhìn mọi người, ánh mắt trong sáng không vẩn đục, đôi đồng tử đen láy như hạt nhãn. - Mỹ Lâm, muội làm như được nâng lên nhất đẳng dễ lắm đó. Nếu thật sự dễ thì chúng ta đã không phải đứng trong đây ngửi mùi khói rồi, đã sớm đến phòng của thiếu phu nhân bưng trà từ lâu. Mỹ Lâm ngây ngốc cười, không có vẻ gì là hiểu câu nói vừa rồi của một vị tỷ tỷ đang nấu canh cạnh bếp than. Lòng thầm nghĩ ngợi:" Liệu có cách nào nhanh chóng được nâng lên nhất đẳng không nhỉ?" Tiền ma ma như cũ, đứng nép ngoài cửa thu hết lời của mọi người vào tai, thầm cười khẽ vì câu nói vừa rồi của một nha hoàn rất hay:" Lúc vinh hoa không được quên tình nghĩa." Bà từ phòng bếp đến phòng của Tuệ Nghi thì thấy nàng đang ngồi đọc sách, bên cạnh bàn là một ấm trà còn đang bốc hơi, nét mặt nàng cũng hòa hoãn đi nhiều. - Tiểu thư, lão nương đến rồi đây.-Tiền ma ma bước tới thi lễ với nàng. Đã ba ngày từ khi Lộ Dao bị nàng phạt đến phòng giặt, Tuệ Nghi vẫn như cũ ngồi trong phòng, chân không hề bước qua ngưỡng cửa, sắc mặt thì lúc cười lúc trầm khó đoán. Nàng lệnh cho Tiền ma ma đi nghe ngóng trong viện của mình xem trong đám nha hoàn nhị và tam đẳng kia, kẻ nào có thể quản được cái miệng mình mà không bàn tán chuyện của chủ tử. Nếu thật sự có kẻ kín mồm giữ miệng như vậy thì vị trí nhất đẳng nha hoàn cận thân bên cạnh nàng giao cho người đó, nhưng đã qua ba ngày rồi mà Tiền ma ma vẫn như cũ thông báo:" Ai cũng bàn tán rất sôi nổi chuyện của Lộ nha đầu." - Xem ra ta đã đánh giá quá cao đám nha hoàn đó rồi. Năng lực làm việc thì rất tốt mà lại không có nề nếp như vậy, chuyện của chủ tử mà cũng dám đem ra làm chủ đề nói chuyện.-Tuệ Nghi đặt quyển sách xuống, đưa tay cầm bình trà lên rót ra chén. - Tiểu thư, cũng không trách họ được. Mấy ngày gần đây nay Dương Liễu viện chúng ta thực sự là quá im ắng, bây giờ có chuyện để nói đương nhiên đám nha đầu đó sẽ luyên thuyên không ngừng rồi.-Tiền ma ma cười nói với nàng. Mặc dù vậy nhưng bà cũng khó tin, chẳng lẽ trong đám nha hoàn mà trưởng tẩu của Tuệ Nghi chọn cho nàng lại chẳng thể tìm ra được một kẻ làm nàng vừa ý hay sao? - Vây sao? Vậy phải đi đâu tìm một nha hoàn cho ta bây giờ?-Giọng Tuệ Nghi thoáng chút giễu cợt vang lên. - Vậy thì phải xem duyên của tiểu thư với người đó rồi.-Tiền ma ma nói. Tuệ Nghi cười ra tiếng, tâm trạng xem chừng cũng rất tốt. - Ma ma, lâu rồi không ra ngoài sân xem hoa, hôm nay ra thử.-Nàng vừa nói vừa đứng dậy, chỉnh trang lại y phục rồi ra khỏi phòng. Dương Liễu viện thiếu đi một nha hoàn cũng chẳng xem là gì, mọi thứ vẫn được Tiền ma ma quản lý đâu ra đó. Tuệ Nghi ngồi trên xích đu ngắm cảnh xung quanh, chẳng biết trong lòng đang nghĩ ngợi gì mà rất chuyện tâm, mấy nha hoàn đi ngang qua đều cúi người thi lễ nhưng nàng không hề để ý đến, ánh mắt cứ phiêu diêu vô định. "Xoảng." - Ai dô, ta nói này Phù Dung, cô thật sự là muốn chống đối ta có phải không? Nhờ cô bưng cái bình hoa đi rửa cô cũng làm vỡ nữa. - ... Tiếng vỡ của đồ sứ vừa vang lên kéo theo tiếng mắng của một người, Tuệ Nghi liền quay lại chỗ tiếng ồn ào vừa vang lên. Chỉ thấy dưới đất là mảnh vỡ của đồ sứ, đứng bên cạnh đó là một cô nương tầm hơn hai mươi mấy tuổi đang cúi đầu đứng, trước mặt là một nha hoàn áo trắng đang chỉ tay mắng. Tuệ Nghi bèn rời xích đu, từ từ bước lại gần. Tình cờ hữu ý lời của nha hoàn áo trắng rơi cả vào tai nàng. - Cô đúng là vô tích sự mà, bảo sao mãi chỉ có thể ở dưới bếp rửa chén cho người ta chứ. Ngu ngốc! Còn đứng đó nhìn cái gì hả? Dưới chân chẳng có vàng bạc châu báu gì đâu, mau dọn cái đống này đi, để Tiền ma ma thấy được thì còn mắng cả ta. Tuệ Nghi nghe người ta mắng mà thầm ngưỡng mộ, mắng người đúng là hả dạ thật, nàng đứng ngoài cuộc nghe mà cũng sướng tai. Nhưng có lẽ chung quy cũng vì nàng không phải người bị mắng, là Phù Dung đang đứng kia. Nhìn Phù Dung có vẻ cũng đang nhẫn nhịn, chỉ đợi nha hoàn áo trắng bỏ đi rồi mới ngẩng đầu lên nhìn, ánh mắt vô cùng oán hận. Nàng cúi xuống nhặt từng mảnh vỡ gom lại thành một chỗ rời mới đi tìm chổi, bắt đầu quét dọn. Cả buổi cứ thuần thục làm chẳng hề nhận ra Tuệ Nghi đang đứng nấp trong một góc quan sát, bộ dạng cũng y hệt Tiền ma ma dạo này hay làm. Đến khi quét dọn xong xuôi Phù Dung cũng chẳng hề thốt ra nửa lời oán trách gì nha hoàn áo trắng, để chổi lại đúng chỗ rồi bỏ đi. Tối đó sau khi dùng xong bữa tối Tuệ Nghi bèn gọi Tiền ma ma vào phòng. Dưới ánh nến lập lòe, khuôn mặt nàng cười rất tươi. - Ma ma, ta tìm được người rồi.-Nàng hào hứng tuyên bố. Tiền ma ma đã lâu chưa thấy dáng vẻ này của nàng, vui vẻ hào hứng như đứa trẻ tìm thấy đồ chơi mới nên rất ngạc nhiên, bèn hỏi: - Tiểu thư tìm được người rồi, là nha hoàn mới sao? - Đúng đúng.-Nàng nói rồi đứng dậy, bắt đầu đi loanh quanh vừa nói tiếp.-Sáng nay khi ta ra ngoài sân ngồi có vô tình chứng kiến một chuyện rất thú vị, Tiền ma ma có muốn nghe thử không? Nàng không đợi Tiền ma ma nói có muốn nghe hay không mà kể tất tần tật chuyện sáng nay đã xảy ra ở trong vườn, kể đúng tuần tự không sai một chữ nào, kết lại còn khen nha hoàn áo trắng kia thật biết cách mắng người, nghe rất đã tai. Tiền ma ma mặc dù cũng là người thông minh nhanh nhạy, nhưng khi nghe xong chuyện Tuệ Nghi kể rồi liên hệ với chuyện tìm nha hoàn mà nàng đang trăn trở thì chẳng tìm được mối liên kết nào. Tuệ Nghi nhìn dáng vẻ không hiểu của Tiền ma ma, buồn cười nói: - Có phải ma ma đang không hiểu rốt cuộc Phù Dung hay nha hoàn áo trắng kia mới là người ta muốn tìm? Tiền ma ma cười méo xệch, đáp: - Tiểu thư, lão nương là đang không hiểu chuyện người vừa kể rốt cuộc liên quan gì đến chuyện nha hoàn mà người muốn tìm cơ mà. - Hahaha, ma ma, bà không còn nhanh nhạy nữa rồi. Ta hỏi này, tính xấu của Lộ Dao là gì?-Nàng lém lỉnh hỏi lại, ánh mắt không giấu được ý cười đang loan đậm. - Là... đôi khi nóng tính nên nói chuyện không kiêng dè.-Tiền ma ma nói. Bà thực ra nói như vậy nhưng cũng không biết đúng hay không. Đúng thì thỉnh thoảng Lộ Dao có tức giận ai thì thường nói với bà để trút giận, cộng với chuyện xảy ra mấy ngày trước với Tuệ Nghi. Còn sai thì là nàng ta trước giờ chưa từng bị phạt nặng vì tội của mình như vậy. - Đúng vậy, Lộ Dao thỉnh thoảng nóng tính nói năng không kiêng dè. Nhưng còn Phù Dung ta vừa kể thì sao? Nhìn dáng vẻ của nàng ta, nhẫn nhịn rất tốt, có lẽ là đã được tôi luyện trong một thời gian dài nên khi bị mắng mới không chút biểu tình gì như thế.-Nàng nói rồi ngẩng đầu nhìn Tiền ma ma, cười nói.-Ma ma, ta không nhìn sai đâu, mà dù có sai thì cũng không sao cả, Phù Dung này là người ta cần tìm. Lộ Dao nóng nảy, Phù Dung trầm ổn, hai người trái ngược nhau mới dung hòa nhau được. Tiền ma ma bị nàng xoay như chong chóng, nghe câu cuối cùng nàng phán thì miệng cười càng méo xệch hơn nữa, vội nói: - Tiểu thư ơi tiểu thư, người nghĩ gì mà lại nói như vậy? Người không thấy đồ ăn tương khắc thì ăn vào sẽ bệnh sao? Bây giờ lại có chuyện hai người trái tính dung hòa cho nhau, chỉ e là đến lúc đó cháy càng thêm lớn, loạn càng thêm loạn. Tuệ Nghi hiểu Tiền ma ma chắc chắn có nghi hoặc về quyết định của nàng, nhưng ý nàng đã quyết cũng không bao giờ thay đổi, trừ khi là gây nên hậu họa, bằng không nàng nhất định phải nâng Phù Dung lên nhất đẳng nha hoàn.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]