Tùng....tùng....tùng.... Tiếng trống vang lên báo hiệu đến giờ nghỉ giải lao. Tôi vươn vai, haizzz... cuối cùng cũng được ra chơi , mệt mỏi thật. Tôi ngáp dài rồi gục đầu xuống bàn, có trời mới biết tôi ghét môn Hóa đến thế nào, lão sư giảng bài tôi toàn bộ không nghe lọt một chữ. Đã vậy tối hôm qua tôi thức khuya cầy một bộ đam mỹ tới gần sáng mới ngủ, vừa vào lớp học tiết đầu lại là cái môn tôi ghét nhất nữa chứ . Ngồi trong lớp mà tôi chỉ muốn đánh một giấc ngon lành cho qua cái tiết địa ngục này đi, nhưng... không được a~~~~ ( số là tôi lại ngồi ngay bàn thứ hai đối diện với bàn giáo viên =.='' ) Aiiiiiii, số tôi thật khổ mà. Đang lúc tôi buồn rầu đau khổ thì cái tên Lương Quân ngồi dưới lại không biết sống chết mà chọc phá giấc ngủ của tôi. Đã vậy, hắn còn lấy hộp bút của tôi quang qua quăng lại , may mà tôi đóng hộp bút cẩn thận không bây giờ đồ đạc bay tứ tung mất - LƯƠNG QUÂNNNNNN ! Ông trả hộp bút lại đây cho tui ! MAU LÊN !!!! - Tôi không trả đấy, có giỏi bà tự đến đây mà lấy này- Tên Lương Quân nói rồi bày ra cái vẻ mặt " Đến đi, đến đi, bà không bao giờ bắt được tôi đâu ". Thật đáng ghét mà. Tên Lương Quân chết tiệt, dám phá giấc ngủ của tôi lại còn bày ra cái vẻ mặt đáng giận đó nữa . Lần này tôi sẽ cho ông chết chắc, tên Lương Quân đáng ghét. tôi chỉnh lại giày, xắn cái ống quần thể dục dài lê thê lên một chút rồi bắt đầu quá trình rượt đuổi tên đáng ghét đó. - Ông đứng lại đó cho tôi, có ngon thì ông đừng chạy- Tôi thở hồng hộc, la lên sau khi chạy mười mấy vòng quanh lớp học để rượt theo cái tên chết tiệt đó. - Ngu gì mà tôi đứng lại, có ngon thì bà đến mà bắt tui nè Không được rồi, nếu cứ chạy như vậy chắc không bao giờ tôi bắt được tên Lương Quân đó, đành dùng kế vậy.Tôi giả vờ đi về chỗ nói : - Tôi mệt rồi, không chơi với ông nữa, tí nữa vào lớp chả nhẽ ông không về chỗ ngồi sao? Quân tử trả thù mười năm chưa muộn - Thế thì chưa chắc, ừmmmmm... giờ sau là môn Toán của cô chủ nhiệm thì phải, để tôi xem xem bà không có bút với thước thì bà học kiểu gì ? - Ờ, như ông nói đấy, giờ cô chủ nghiệm nên ông không đổi chỗ được đâu, để xem ông chạy đi đằng nào - Vậy thì chưa chắc, tôi ngồi đó nhưng tôi đâu có nói rằng hộp bút của bà sẽ ở đó - Vậy là sao? - Tôi ngơ ngác, thắc mắc nhìn Lương Quân hỏi - À, là thế này này. Dương Triệt ! Bắt lấy - Lương Quân nói rồi ném hộp bút của tôi cho Dương Triệt đang ngồi cách đó hai dãy- Cầm chắc nhé, đừng để Linh Nhi nó giựt được Dương Triệt bên kia theo bản năng chụp lấy cái hộp bút của tôi. Tôi hắc hắc cười gian trong lòng, Dương Triệt rất hiền, chắc chắn cái hộp bút sẽ về lại tay tôi thôi, muahahaha- tôi cười không mang chút hình tượng thục nữ nào rồi vẻ mặt gian manh, xoa xoa tay đi tới chỗ Dương Triệt.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]