Hôm sau cô dậy trước anh thay đồ xong thì xuống lầu nấu bữa sáng cho anh quản gia thấy vậy cũng ko cản mà kiu mọi người hỏi cô cần gì thì cứ nói họ sẽ làm phụ nhưng cô ko cần muốn tự làm nên mọi người nhường lại gian bếp cho cô, anh ngủ dậy dang tay ôm cô nhưng lại trống rỗng chỗ nằm thì đã lạnh đi anh bật dậy ko thấy cô lật đật chạy xuống nhà thì thấy cô đang hăng say nấu bữa sáng anh mỉm cười rồi quay lên phòng vệ sinh rồi xuống dưới anh đi xuống chầm chậm dang tay ôm từ phía sau cô làm cô xém chút nữa là rời cái đĩa xuống đất rồi anh gục vào vai cô hít mùi hương trên người cô thật dễ chịu anh nũng nịu lên tiếng
- - Sao ko bảo người làm làm mà em làm
- - Ko thích muốn tự tay nấu cho anh
- - Vậy sao vậy là có phúc ăn được đồ em nấu từ lúc quen nhau tới bây giờ
- - Thì giờ em nấu bù cho anh rồi còn gì
- - Như vậy thì thiệt thòi cho anh rồi toàn anh nấu cho em thôi
- - Thì sau này anh muốn em sẽ nấu
- - Được nghe lời em
- - Sau anh ko ngủ thêm còn sớm mà
- - Thiếu hơi em ngủ ko được
- - Mới sáng sớm ăn gì mà nói ngọt thế ko biết
- - Thì anh. ăn em chứ gì
- - Hả.. ưm....ư.. mm..ưm
- - Ngọt thật... 'chấp chấp'
- - Vô sỉ
- -Vô sỉ chỉ mỗi em
- - Được rồi đừng ôm em nữa
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tuong-tu-tu-lan-dau-tien/938896/chuong-29.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.