Gần một tháng sau, tâm trạng của Tô Nhất đã dần bình ổn lại. Dù Chung Quốc chỉ bị xếp vào diện mất tích nhưng mất tích và tử vong dường như là hai từ đồng nghĩa, cô không còn cách nào tự lừa dối mình được nữa.
Ngay đến Hứa Tố Kiệt lúc đầu còn lạc quan, về sau cũng phải trầm lặng trước hiện thực tàn khốc.
Chung Quốc chắc hẳn đã không còn tồn tại trên thế giới này nữa, cậu đã chết rồi. Còn cô, vĩnh viễn cũng không thể lãng quên cậu. Nếu cậu vẫn còn sống, thời gian có lẽ thật sự có thể xóa nhòa mọi thứ, cô sẽ dần dần mà quên đi nụ cười, khuôn mặt của cậu... Lãng quên, cô còn có thể làm được không? Nhất là khi cậu còn để lại cho cô một câu hỏi lớn không cách nào giải đáp.
Trong nước mắt, ngày tháng cứ trôi qua tháng ngày. Tống Dĩnh nói bố Chung Quốc từ sau khi trở về từ Đô Giang Yển thì đổ bệnh nặng. Mẹ cậu những tưởng cũng ngã quỵ thì bỗng lại trở nên kiên cường, chăm sóc cho chồng từng li từng tí. Mắt đẫm lệ, bà nói đi nói lại: “Ông không được làm sao đâu đấy! Con trai đã không còn, tôi không thể lại mất cả ông nữa.” Đôi vợ chồng già mất con như hai con cá mắc cạn, nương tựa lẫn nhau để vượt qua nỗi đau xé ruột xé gan.
Sau khi ông Chung khỏe lại, hai người lại đến Bắc Kinh để mang đồ đạc của con trai về.
Tất cả những tin tức này, Tô Nhất đều nghe được từ chỗ Tống Dĩnh. Bố mẹ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tuong-tu-thanh-nam-tro-tan/2892270/chuong-15-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.