Mùa hè qua đi mùa thu lại đến, đây là thời gian đẹp nhất để ngắm lá phong. Khi lá phong rụng lả tả thì mùa đông dài đằng đẵng của Toronto cũng theo gót chúng mà ập đến. Mùa đông ở Toronto vô cùng giá lạnh, thường xuyên có tuyết lớn, khiến các con phố lớn nhỏ đều bị phủ một màu trắng xóa. Các công viên, khu du lịch ngoài trời thưa thớt người qua lại nhưng sân trượt tuyết thì ngược lại. Tô Nhất đã cùng Trình Thực đi trượt tuyết một lần rồi không quay lại lần nào nữa. Thứ nhất bởi vì cô sợ lạnh, thứ hai là khả năng thể thao của cô thật sự quá kém, hết lần này đến lần khác bị ngã, không phải trượt mà nói thẳng ra là lăn xuống.
Trong mùa đông dài đằng đẵng, cuộc sống của cô là hai điểm cố định trên một đoạn thẳng, đi đi về về giữa trường học và nhà trọ. Trong màn tuyết rơi trắng xóa, Tô Nhất đón sinh nhật hai mươi tư tuổi của mình. Lưu Sướng tặng cô một bộ nội y đỏ rực để mang lại may mắn trong năm tuổi. Sau đó là sinh nhật của Trình Thực, Tô Nhất cũng cất công chọn mua một chiếc khăn quàng màu đỏ bằng lông cừu làm quà tặng cậu.
Lưu Sướng nửa đùa nửa thật nói với cô: “Khăn quàng tặng cho bạn trai thì phải tự tay đan mới có ý nghĩa chứ.” Câu nói đó khiến Tô Nhất nhớ lại những ngày tháng làm “Chức Nữ” của mình. Cô những tưởng những sợi len do chính tay mình thức đêm thức hôm đan ra sẽ trói chặt được trái tim cậu. Cuối
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tuong-tu-thanh-nam-tro-tan/2892256/chuong-14-13.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.