Diệp Kha nói chờ Chung Quốc đá bóng xong sẽ bảo cậu gọi cho Tô Nhất. Nhưng Tô Nhất đã cùng Trình Thực ăn xong bữa tối và trở về kí túc rồi mà vẫn chưa thấy Chung Quốc gọi lại. Đá một trận bóng làm gì mất đến mấy tiếng đồng hồ, hay giờ với cậu, cô không còn quan trọng nữa?
Tô Nhất bực bội, muốn gọi điện cho cậu nhưng lại nghĩ để xem bao giờ cậu mới gọi đến. Từng giây, từng phút trôi đi, chiếc di động vẫn không buồn nhúc nhích.
Càng chờ càng giận, cuối cùng, cô tắt máy, rút cả dây điện thoại bàn ở kí túc ra. Như vậy, cậu sẽ không cần phải gọi đến, mà cô cũng chẳng cần phải đợi chờ.
Tô Nhất nằm trên giường mà không sao ngủ được, hết xoay mình rồi lại thở dài, thấy lồng ngực vô cùng ngột ngạt, không được xả ra, chắc cô sẽ bức bối đến chết mất. Có vài lần không cầm được lòng muốn mở máy nhưng rồi cô lại kiềm chế được. Cuối cùng, không biết là cô giận Chung Quốc hay đang giận chính bản thân mình nữa.
Đã gần nửa đêm, rốt cuộc Tô Nhất vẫn không kiềm chế nổi mà mở di động. Vừa mở máy, chuông điện thoại đã vồn vã đổ dồn, là Chung Quốc. “Tô Nhất, anh không ngừng gọi cho em đã hai tiếng đồng hồ rồi, cuối cùng em cũng chịu mở máy.”
Tô Nhất tức đến nghẹt thở, nói: “Anh còn biết gọi cho em sao? Em chờ suốt mấy tiếng đồng hồ, vậy mà chẳng thấy anh gọi lại.”
“Diệp Kha quên không nói với anh. Mãi sau cô ấy
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tuong-tu-thanh-nam-tro-tan/2892156/chuong-10-10.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.