Sau khoảng một tuần, nhưng vết ban đỏ trên người Chung Quốc mới dần dần biến mất, khẩu vị cũng từ từ hồi phục. Ăn uống được, sức khỏe của cậu hồi phục rất nhanh, khuôn mặt không còn xanh xao nữa.
Ngày nào Tô Nhất cũng ở bên cạnh chăm sóc, làm thật nhiều món ngon cho cậu, giúp cậu xoa Hoa Lộ Thủy lên những vết ban đỏ trên người. Cô còn mang đĩa nhạc mới mua đến để cậu nghe nữa. “Là bài hát cũ nhưng hay lắm, để xem anh có biết thưởng thức không,” cô nói.
Bản tình ca cũ của Thượng Hải vừa vang lên, Chung Quốc liền cười, nói: “Tô Nhất, em đang hoài cổ hả? Lại đi nghe bài hát cũ rích của bến Thượng Hải.”
“Em thấy rất hay! Những bài hát xưa có ý nghĩa hơn mấy bài hát đang thịnh hành. Anh nghe hết đi rồi cho em biết anh thích nhất bài nào.”
Tô Nhất chạy đi chạy lại giữa bếp và phòng của Chung Quốc. Sáng nay, bà Chung đi chợ mua mấy con cá diếc nhỏ, dùng nấu canh rất giàu dinh dưỡng. Bà làm thịt cá cho vào nồi nấu rồi vội vã đi làm, trước khi đi còn dặn dò Tô Nhất giúp bà canh lửa: “Đun nhỏ lửa và lâu một chút. Ninh đến khi nước canh đặc sánh, dinh dưỡng và chất bổ của thịt cá sẽ tan hết vào canh. Cháu nêm chút muối rồi mang cho Chung Quốc ăn nhé.”
“Cháu biết rồi, cô Uông, cô cứ yên tâm giao cho cháu.” Tô Nhất chăm chú cả buổi sáng, cuối cùng cũng nấu được một nồi canh cá đặc sánh như sữa. Cô nêm thử,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tuong-tu-thanh-nam-tro-tan/2892106/chuong-8-5.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.