“Chung Quốc, cậu nói cậu thích mình?”
“Đúng.”
“Vì sao cậu thích mình?” Tô Nhất cuối cùng cũng thốt ra được câu hỏi mà cô luôn thắc mắc.
“Mình mà biết vì sao thì đã tốt. Mình còn thấy lạ vì lại thích cô gái hung dữ, thích giận hờn, mê đánh người như cậu đấy.”
Tô Nhất trợn mắt, đưa tay lên dọa như sắp đánh.
“Cậu nói vậy là có ý gì? Mình hỏi cậu vì sao lại thích mình là hi vọng được nghe cậu nói vài câu khen ngợi. Đằng này, cậu lại kể toàn nhược điểm.”
Chung Quốc không chờ bị ăn dòn, lập tức nhảy dựng lên. “Cậu xem, cậu xem, vừa nói đã động chân động tay.”
“Ngồi xuống! Lúc mình đang giáo huấn, cậu phải ngồi.”
Bởi vì Chung Quốc cao cũng phải một mét tám nên Tô Nhất yêu cầu cậu ngồi xuống một chiếc ghế, còn cô đứng trước mặt cậu, nhìn từ trên cao xuống mà “giáo huấn”.
Chung Quốc đến ngồi lên chiếc ghế, ngẩng đầu cười hớn hở nghe cô nói.
“Vâng, thưa Tô Nhất nữ vương bệ hạ.”
“Chung Quốc, cậu thích mình, đây là chính cậu nói đấy nhé. Nể tình sự thật lòng của cậu, mình sẽ cho cậu một cơ hội được làm bạn trai của mình.”
“Đa tạ long ân của bệ hạ.”
Tô Nhất hai tay chống nạnh, ra dáng bà chằn. “Mình còn chưa nói hết. Làm bạn trai của mình, phải trung thực. Biết điều thì cậu yên phận một chút, đừng quá thân mật với mấy cô bạn học. Mình mà biết cậu bắt cá hai tay, đến lúc đó đừng trách mình vô tình
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tuong-tu-thanh-nam-tro-tan/2892082/chuong-5-6.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.