Vợ chồng ông Chung đều đã đi làm, Chung Quốc ở nhà một mình, mở cửa nhìn thấy Tô Nhất, cậu cười tươi, nhướn cặp lông mày, hỏi: “A, Tô Nhất. Sao hôm nay rồng lại đến nhà tôm thế này?”
Tuy là hàng xóm nhưng vì vốn có xích mích nên Tô Nhất rất ít khi sang nhà Chung Quốc.
“Mẹ mình bảo nên đến cảm ơn cậu.”
“Mẹ cậu mà không bảo, chắc cậu cũng chẳng them ngó đến chứ gì?”
“Không phải, mình cũng muốn đến cảm ơn. Hôm đó may mà có cậu.”
Chung Quốc xua tay, nói: “Không nhắc đến chuyện ngày hôm đó nữa, sau này cậu nhớ thấy chó thì đừng có chạy. Vào nhà ngồi chơi một lát.”
Trong phòng khách, ti vi đang mở kênh thể thao, trên bàn trà là tờ Tin thể thao. Tô Nhất đặt hoa quả lên bàn tiện thể cầm tờ báo lên, giở ra. “Sao cậu lại thích xem tin thể thao vậy?”
“Bởi vì mình yêu thích. Cậu biết vì sao mình lại chọn trường đại học ở Bắc Kinh không? Chính là vì Olympic 2008 đấy. Đó là sự kiện thể thao lớn nhất thế giới, mình nhất định phải ở Bắc Kinh chờ đón nó.”
“Khi đó cậu đã biết Olympic 2008 nhất định sẽ được tổ chức ở Bắc Kinh ư?”
“Đương nhiên rồi. Khi đó có năm thành phố đăng kí tổ chức là Bắc Kinh của Trung Quốc, Istanhu của Thổ Nhĩ Kỳ, Osaka của Nhật Bản, Paris của Pháp và Toronto của Canada.” Nói đến chuyện này, Chung Quốc kể vanh vách Bắc Kinh chiếm ưu thế tuyệt đối. Mình sớm đã biết quyền đăng cai Olympic 2008 nhất định sẽ thuộc về Bắc Kinh. Quả nhiên, trong
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tuong-tu-thanh-nam-tro-tan/109622/chuong-3-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.