Càng kiềm chế lâu, nội tâm lại càng ấm ức, bi thương mãnh liệt trào dâng. Cuối cùng, Thẩm Nhu cũng không chịu nổi nữa, cô cảm nhận được tầm mắt mình dần dần bị nước mắt làm cho mơ hồ, ngực truyền tới cảm giác đau đớn, dần dần đạt tới điểm cực hạng, chút đau đớn đó cũng biến mất không thấy. Thẩm Nhu biết, đây là vì lòng cô đã đau đến chết lặng. Cô chống hai tay lên bồn rửa tay, chậm rãi cúi đầu khóc không thành tiếng. Thân ảnh đơn bạc lung lay như sắp đổ, cuối cùng ngồi bệt xuống mặt đất khóc. … Tư Minh Cẩm biết, cô đang khóc vì Giang Trì Ý, khóc vì mối tình đầu của cô. Anh còn biết, đây chính là lần cuối cùng Thẩm Nhu vì Giang Trì Ý mà rơi nước mắt. Cho nên anh không có ý định tiến tới quấy rầy cô, tạm thời lúc này cứ để cô khóc thật thoải mái là được rồi. Tư Minh Cẩm nghiêng người tựa vào tường lẳng lặng đợi một hồi lâu, mãi cho tới khi có người đi tới toilet. Lúc này tiếng khóc bên trong đã nhỏ dần, Tư Minh Cẩm nhìn đồng hồ, đã 15 phút. Anh thật sự rất ghen tị với Giang Trì Ý, có thể để Thẩm Nhu thích anh ta nhiều tới như vậy. Áp chế ghen tuông nồng đậm trong lòng, Tư Minh Cẩm xoay người vào trong toilet, chân dài sải bước dừng trước mặt người đang trầm thấp nức nở. Anh lấy trong túi áo ra một cái khăn tay, khom lưng đưa tới tay cô, cái gì cũng không nói, vẫn duy trì tư thế kiên nhẫn chờ đợi. Mãi cho tới khi Thẩm Nhu phát hiện sự có mặt của anh, anh đã đặt khăn tay vào trong tay cô. … Thẩm Nhu khóc đỏ mắt, cảm giác nước mắt cũng đã cạn, hai mắt sưng húp, không thể dừng nổi. Quét nhìn bàn tay cân xứng phía trước có chút hoài nghi, lực chú ý của Thẩm Nhu cũng tập trung trên khăn tay. Cô chần chờ một lúc, chậm rãi ngẩng đầu, ánh mắt mơ hồ dừng trên mặt người đàn ông, khuôn mặt anh dần dần trở nên rõ ràng, chiếu thật sâu vào trong đáy mắt Thẩm Nhu. “Hội, hội trưởng…” Thẩm Nhu nín khóc, chóp mũi đỏ bừng nổi bật dưới ánh đèn, hai mắt trong trẻo đã sưng húp, nhìn vừa đáng thương lại đáng yêu. Tư Minh Cẩm khẽ thở dài một tiếng, thấy cô chậm chạp không nhận khăn tay, lập tức chủ động quỳ một gối trước mặt cô, dịu dàng dùng khăn thay Thẩm Nhu lau khóe mắt. “Vui không?” Giọng nam trầm thấp quyến rũ, vô cùng ôn nhu. Thẩm Nhu ‘ừm’ một tiếng, dùng sức trả lời, “Rất, rất vui!” Cô khóc vô cùng lợi hại, lúc này hít thở vẫn chưa thông, lúc nói chuyện lại đáng yêu một cách kì quái. Suýt chút nữa Tư Minh Cẩm đã không nhịn được cười. Lau nước mắt giúp cô xong, lại nhìn lướt qua bộ váy cưới đã bị cô biến đổi. Ánh mắt của anh khiến Thẩm Nhu nghĩ tới chuyện vừa rồi mình đi WC không tiện nên đành xé váy cưới, trong lúc nhất thời, cô vừa xấu hổ vừa áy náy, “Thật xin lỗi hội trưởng… đã làm hỏng váy cưới cậu thiết kế cho tôi rồi.” Thật sự rất xin lỗi. Tư Minh Cẩm, “…” Thật ra, chiếc váy cưới này anh cũng không phải vì Thẩm Nhu mà thiết kế. Chẳng qua cũng chỉ là một tác phẩm dự thi ở dưới đáy hòm bị lôi ra sửa đổi tặng cô mà thôi. Thẩm Nhu chân thành trước mắt lại khiến Tư Minh Cẩm có chút ngại ngùng, anh vươn tay tới trước mặt cô, kéo cô dậy từ mặt đất. Lúc Thẩm Nhu vừa đứng dậy, có người từ bên ngoài tiến vào, từ tận đáy lòng cô vô cùng cảm kích Tư Minh Cẩm, không để cho người bên ngoài nhìn thấy được trò hề của mình. Đang muốn rút tay về cảm ơn lại nghe thấy giọng nói truyền từ đỉnh đầu xuống, “Phải là tôi xin lỗi cậu mới đúng.” Thẩm Nhu sửng sốt, ngước mắt không hiểu. Tư Minh Cẩm bị cô nhìn chằm chằm càng trở nên ngượng ngùng, ánh mắt cũng không dám nhìn thẳng, giọng nói thấp xuống, “Thật ra váy cưới cậu mặc cũng không phải do tôi tỉ mỉ thiết kế.” “Cũng chỉ là một tác phẩm dự thi trước đây thôi.” Thẩm Nhu, “…” Cô bỗng nhiên thuận khí trở lại, cũng không muốn khóc nữa. Cứ như vậy nhìn chằm chằm Tư Minh Cẩm, muốn nhìn ra điều gì đó trên người anh, nếu áo cưới không phải vì cô mà thiết kế, vậy trước đó anh chạy tới Đồng thành tìm linh cảm gì? Đều là lừa gạt à? Tư Minh Cẩm thấy cô vô cùng kinh ngạc, cuối cùng cũng không nhịn được mà cười thành tiếng. Ngón trỏ cong lên, không tự giác gõ nhẹ lên mũi Thẩm Nhu. “Chuyện này tôi xin lỗi cậu.” “Tôi hứa với cậu, sau này nhất định sẽ thiết kế cho cậu chiếc váy cưới độc nhất vô nhị, làm quà bồi thường.” Giọng nói anh rất nhẹ nhàng, vô cùng ôn nhu. Thẩm Nhu cảm thấy trong lòng ngứa ngáy một chút, giống như có một chiếc lông vũ cọ nhẹ lên đầu quả tim. Cô chìm đắm trong cảm giác tê dại một hồi lâu, mãi vẫn chưa thể lấy lại được bình tĩnh. Vẫn là Tư Minh Cẩm hỏi cô có muốn ra ngoài uống thêm hai ly nữa không, cô mới hồi phục tinh thần, vội vàng gật đầu. … Có người cùng uống rượu, lúc này Thẩm Nhu mới yên tâm dám say. Nhưng bởi vì tửu lượng của cô thật sự quá tốt, trước khi cô đổ gục, Tô Thành Húc bị Tư Minh Cẩm kéo tới uống cùng đã gục trước một bước, đầu đập xuống bàn kêu một tiếng to. Thẩm Nhu say khướt cũng sợ tới mức run rẩy, cả người còn suýt trượt xuống dưới. Cũng may tay mắt Tư Minh Cẩm lanh lẹ, nhanh chóng giữ được cô, lúc này mới không khiến cô ngã xuống. Chỉ là đêm nay, anh nên sắp xếp cho Thẩm Nhu thế nào? Tư Minh Cẩm nhíu mày trầm tư, Tô Thành Húc bên cạnh đã gục xuống bàn không biết mơ thấy gì, miệng lẩm bẩm, “A Cẩm… nhớ, nhớ đưa tôi về nhà…” Tư Minh Cẩm hoàn hồn, cũng không cho Tô Thành Húc một cái nhìn, lập tức bế Thẩm Nhu đã say tới ngủ đi. Anh càng nghĩ càng cảm thấy nên đưa Thẩm Nhu về nhà cô, mặc dù bây giờ cô đã không còn bị hôn ước trói buộc, nhưng đến cùng vẫn là một cô gái trẻ chưa kết hôn, thanh danh vô cùng quan trọng. … Mười một giờ hơn. Hẻm Tây Từ. Tư Minh Cẩm dừng xe ở cửa ngõ, sau đó cẩn thận ôm Thẩm Nhu xuống xe, chậm rãi bế cô vào trong nhà. Lúc đó, hai nhà Giang Thẩm vẫn còn sáng đèn. Bố mẹ Giang Trì Ý còn ngồi trong phòng khách Thẩm gia, bốn vị trưởng bối vẫn đang tự trách lẫn nhau chuyện hôn lễ. Vợ chồng Thẩm Hậu ra sức giải thích là Thẩm Nhu không hiểu chuyện, đã làm xấu mặt Giang gia trước họ hàng bạn bè. Mẹ Giang cũng là người hiểu lý lẽ, bà tin tưởng Thẩm Nhu hủy hôn, nhất định là có khổ tâm. “Tú Hoa, bà đừng vậy.” “Nhất định là thằng nhóc thối nhà tôi lại làm ra chuyện gì đó sai lầm rồi mới khiến Tiểu Nhu hạ quyết tâm như vậy.” “Nha đầu kia cũng không biết bây giờ chạy tới đâu rồi, chúng ta có nên báo cảnh sát không?” Mẹ Giang sợ Thẩm Nhu không muốn gặp bọn họ. Thẩm Hậu khoát tay, “Không cần báo cảnh sát, Tiểu Nhu nhà chúng ta là đứa trẻ kiên cường dũng cảm.” Tuyệt đối sẽ không khiến bản thân mình gặp chuyện. Vào lúc này, chuông cửa Thẩm gia vang lên. Trần Tú Hoa lau nước mắt đi ra ngoài mở cửa, ba người còn lại cũng theo sau muốn nhìn xem có phải Thẩm Nhu trở về hay không. Trần Tú Hoa mở cổng, nhìn thấy bên ngoài có một người đàn ông cao gầy xa lạ đang đứng, có chút kinh ngạc. Mãi đến khi tầm mặt dừng lại trên người anh đang ôm trong ngực. “Tiểu Nhu!” Trần Tú Hoa hô một tiếng. Thẩm Nhu ngủ say trong ngực Tư Minh Cẩm, cũng không lên tiếng trả lời. “Tiểu Nhu bị sao vậy?” Trần Tú Hoa bị dọa sợ, vội chạy tới muốn giúp một tay. Tư Minh Cẩm biết bà hiểu lầm điều gì, nhanh chóng giải thích, “Dì đừng nóng vội, Thẩm Nhu không có việc gì cả, chỉ là uống say nên ngủ thôi.” Anh cũng không buông Thẩm Nhu xuống, bởi vì biết chỉ dựa vào một mình mẹ Thẩm nhất định sẽ không thể đỡ Thẩm Nhu được. Thẳng đến khi nhìn thấy ba người khác bên trong, Tư Minh Cẩm mới buông tiểu tâm can xuống. Khi hai chân Thẩm Nhu đặt xuống đất, Tư Minh Cẩm dùng tay đỡ cô, gật đầu với mấy người bên trong lễ phép tự giới thiệu. “Cháu chào chú dì, cháu là… bạn của Thẩm Nhu, tên Tư Minh Cẩm.” Bố mẹ Thẩm hai mặt nhìn nhau. Bố Giang nhíu mày như có điều suy nghĩ, chỉ có mẹ Giang nhìn chằm chằm khuôn mặt tuấn tú của Tư Minh Cẩm, liên tục than thở sợ hãi, “Lớn lên thật đẹp, so với thằng nhãi kia còn đẹp trai hơn!” Giọng nói không khống chế âm lượng bị Tư Minh Cẩm nghe thấy. Lúc này anh cũng mới biết thân phận hai người còn lại, nhìn tướng mạo hẳn là bố mẹ Giang Trì Ý. Tư Minh Cẩm nhíu mày, mắt nhìn Thẩm Nhu mặc váy cưới rách nát đang say bất tỉnh trong lòng. Nghĩ một chút, vẫn là giải thích với bọn họ, “Cháu tình cờ gặp Thẩm Nhu ở quán bar, thấy cậu ấy uống say nên đưa về.” Một câu nói đã phủi sạch quan hệ giữa hai người bọn họ. Anh sợ bố mẹ Giang Trì Ý sẽ suy nghĩ linh tinh, lại nghĩ xấu Thẩm Nhu vì thay lòng đổi dạ mà hủy hôn. Trần Tú Hoa nhẹ nhàng thở ra, Thẩm Hậu giúp đỡ nhận lấy Thẩm Nhu trong ngực Tư Minh Cẩm, còn không quên nói cảm ơn anh, “Thật là làm phiền cháu quá, chờ Tiểu Nhu nhà chú tỉnh lại, chú nhất định sẽ bảo nó tới gặp cháu để cảm ơn.” “Không sao đâu ạ, chỉ là tiện tay mà thôi.” Trước khi đi anh còn không quên dặn dò bố mẹ Thẩm nấu canh gừng cho cô uống giải rượu. Trần Tú Hoa nhìn Tư Minh Cẩm quay người rời đi, nhịn không được muốn nói với Thẩm Hậu hai câu, lại ý thức được vợ chồng Trần Thục Ngọc còn ở đây, lập tức nuốt lời nói trở về. Bà và Thẩm Hậu cùng nhau đưa Thẩm Nhu về phòng mình, sau đó xuống lầu nói với hai vợ chồng Giang gia, “Nếu Tiểu Nhu đã trở về, chờ nó tỉnh, tôi nhất định sẽ cùng với bố nó nói chuyện với nó, hai người yên tâm, nhất định sẽ cho Giang gia một câu trả lời thích đáng.” Trần Tú Hoa nói như vậy cũng vì cảm thấy chuyện hôm nay thật sự thẹn với Giang gia. Bố Giang muốn nói gì đó lại bị mẹ Giang cướp lời trước, “Không sao không sao, chuyện này có thể không phải là lỗi của Tiểu Nhu. Tú Hoa, bà mau đi nấu canh gừng cho con bé đi, chờ nó tỉnh cũng đừng làm khó nó.” “Bọn tôi cũng về nhà hỏi thằng nhóc thối kia xem nó có làm chuyện gì có lỗi với Tiểu Nhu, chọc con bé đau lòng không.” Trần Tú Hoa muốn nói lại thôi. Bà cảm thấy bố mẹ Giang Trì Ý quá tốt, càng như vậy càng cảm thấy con gái nhà mình quá đáng, đúng là có lỗi với Giang gia. Trần Thục Ngọc cũng không cho bà cơ hội tự trách, lập tức kéo bố Giang đi trước. Trên đường trở về còn nhịn không được nói với bố Giang về Tư Minh Cẩm. “Tôi thấy chàng trai kia phẩm hạnh đoan chính, dáng vẻ xuất sắc còn xứng với Tiểu Nhu hơn thằng nhóc Trì Ý nhà chúng ta.” Bố Giang, “…” Ông thật sự cảm thấy thương thay con trai nhà mình, có một người mẹ mê trai như vậy, quá đáng thuơng! … Tư Minh Cẩm chậm rãi đi ra khỏi ngõ nhỏ. Lúc này anh cũng mới nhớ tới Tô Thành Húc say đến bất tỉnh nhân sự bị mình ném ở quán rượu, nghĩ một chút vẫn là gọi cho trợ lý Tần Tu đi đón người, xem như cảm ơn mật báo đêm nay của anh. Tư Minh Cẩm vừa tắt máy, gặp Giang Trì Ý ở ngay cửa ngõ. Người kia vừa từ trên xe xuống, sau khi cầm lấy khóa xe cũng chậm rãi tiến tới. Tư Minh Cẩm ngửi thấy mùi rượu nồng đậm trên người anh ta, anh cũng không muốn chào hỏi với người này. Chưa từng nghĩ tới, Giang Trì Ý đã say đến hai mắt lờ mờ lại nhận ra anh, nhất định muốn chặn anh lại. “Tư Minh Cẩm?” Người đàn ông cười khinh thường, “Sao cậu lại ở đây?” Tư Minh Cẩm nhíu mày, mắt phượng thản nhiên nhìn anh ta không nói câu nào. Giang Trì Ý bị anh nhìn vô cùng khó chịu, lúc này lập tức đưa tay ra đẩy Tư Minh Cẩm một cái. Tư Minh Cẩm không có chuẩn bị, bị đẩy về sau nửa bước. Chỉ nghe Giang Trì Ý châm chọc cười, “Đến tìm Thẩm Nhu?” “Thế nào? Muốn nhặt giày tôi vứt đi?” Anh ta thật sự đã uống quá nhiều rượu, lại đang trong cơn tức giận, chỉ muốn phát tiết toàn bộ ra ngoài. Vừa rồi lúc đang uống rượu, có một người bạn hỏi Giang Trì Ý. Hỏi anh đến cùng đã xảy ra chuyện gì mà Thẩm Nhu lại bỏ đi không muốn kết hôn nữa. Lúc ấy Giang Trì Ý đang tự mình rót rượu, trong lòng phiền muộn. Nghe lời nói của bạn bè, bàn tay siết chặt ly rượu, ánh mắt tối sầm, nhẹ nhàng nhếch môi, “Yên tâm đi, nhiều nhất ba ngày cô ấy sẽ tự trở về.” “Tới lúc đó, kể cả có quỳ xuống cầu xin tôi cũng chưa chắc đã tha thứ.” Hai câu này, là lời trong lòng Giang Trì Ý tự nói. Bởi vì từ trước đến giờ, anh ta vẫn không tin, một Thẩm Nhu ti tiện hèn mọn yêu mình 10 năm có thể thật sự buông tay. Cho nên anh ta cũng xem thường Tư Minh Cẩm trước mặt, “Cậu đó, đừng si tâm vọng tưởng nữa.” “Thẩm Nhu có tình cảm sâu nặng với tôi, tôi là người rõ nhất…” Giang Trì Ý đưa tay chọc vào lồng ngực Tư Minh Cẩm, “Chỉ cần có tôi ở đây, cô ấy vĩnh viễn sẽ không nhìn cậu dù chỉ một cái.” “Cho dù cậu ưu tú hơn tôi thì sao chứ? Người cô ấy yêu…” “Là tôi!” Mỗi câu mỗi chữ của Giang Trì Ý giống như cây kim đâm vào lòng Tư Minh Cẩm, trái tim anh đã có trăm ngàn lỗ thủng, cũng không ngại nhiều thêm vài cái. Dù sao, 10 năm nay anh đều đã sống với nó, nhịn đến hôm nay mới thấy được một chút hi vọng, sao có thể để vài lời nói này của Giang Trì Ý mà buông tay? “Cậu say rồi.” Tư Minh Cẩm thấp giọng, lạnh mặt hất tay Giang Trì Ý ra. Anh không có ý định dây dưa với Giang Trì Ý, trước kia anh ta là vị hôn phu của Thẩm Nhu, Tư Minh Cẩm còn có thể kiêng kị anh ta vài phần. Còn bây giờ? Một chút cũng không muốn nhìn thấy anh ta. “Tư Minh Cẩm!” Giang Trì Ý nhất quyết không tha, tại cửa ngõ yên ắng mà kéo lấy vạt áo Tư Minh Cẩm. “Có phải chính là cậu? Là cậu nói gì đó trước mặt Thẩm Nhu nên mới khiến cô ấy trước mặt mọi người rời bỏ tôi đúng không?” Tư Minh Cẩm lẳng lặng nhìn anh ta một cái, vẫn bình tĩnh trầm ồn như cũ, tách từng ngón tay Giang Trì Ý ra khỏi áo mình, sức lực này Giang Trì Ý không thể chống lại, thậm chí còn vì quá đau mà gân xanh nổi lên, hai hàm răng cắn chặt. Tư Minh Cẩm niết đầu ngón tay của anh ta, giật giật khóe môi, “Giang Trì Ý, nếu cậu còn là một người đàn ông, vậy thì cứ giống như Thẩm Nhu, tiêu sái một chút.” “Cô ấy thích cậu 10 năm đã quá đủ rồi.” “Là cậu không biết quý trọng cô ấy.” “Bây giờ Thẩm Nhu không yêu cậu nữa, cô ấy buông tha cho bản thân mình, cũng buông tay cậu, cậu cũng tha cho cô ấy đi.” Giang Trì Ý bị đau, chịu đựng không gào thét lên tiếng, mồm miệng cứng rắn như cũ, “Cũng chỉ có một mình cậu tin tưởng lời nói dối rằng cô ấy không yêu tôi nữa thôi.” “Cậu còn thực sự nghĩ rằng, chỉ bằng vài lời châm ngòi thổi gió của cậu bên tai, cô ấy có thể buông tay tôi sao?” “Ha ha, thật là ngây thơ.” “Cùng lắm ba ngày, cô ấy nhất định sẽ quay về cầu xin tôi.” Giọng điệu Giang Trì Ý vô cùng chắc chắn. Tư Minh Cẩm không nói tiếp, thật ra trong lòng anh cũng rất thấp thỏm. Mười năm trôi qua, Giang Trì Ý đã làm nhiều chuyện quá đáng, không phải là Thẩm Nhu vẫn yêu anh ta như cũ sao? Cho nên lúc này… Tư Minh Cẩm cũng không dám xác định Thẩm Nhu đã thực sự buông bỏ được chưa. Giang Trì Ý giống như nhìn thấu tâm tư anh, ý cười càng đậm, “Sợ rồi?” “Thật ra tôi vẫn luôn không hiểu, cậu thích Thẩm Nhu vì điều gì?” Chuyện Tư Minh Cẩm thích Thẩm Nhu, năm lớp 12 Giang Trì Ý đã phát hiện. Mùa tốt nghiệp, lúc ấy trong đang lưu hành việc viết lưu bút, trong lớp mỗi người sẽ có một quyển truyền cho nhau. Tất cả mọi người đều nghiêm túc viết cho bạn học, chỉ có Tư Minh Cẩm, người nào đưa anh cũng không nhận. Tính tình quái gở trước sau như một, quả nhiên ai cũng không dám tới gần. Nhưng lưu bút Thẩm Nhu đưa, Tư Minh Cẩm nhận. Khi đó, Thẩm Nhu giấu giếm tình cảm với Giang Trì Ý, đưa lưu bút cho tất cả mọi người trong lớp viết, cô muốn biết tốt nghiệp rồi, Giang Trì Ý sẽ nói gì với mình. Nhưng lại sợ nếu đưa một mình anh thì sẽ lộ ra mối tình đơn phương đó, cho nên dứt khoát cho mỗi người viết một lần, trong đó đương nhiên cũng bao gồm Tư Minh Cẩm. Lúc Tư Minh Cẩm đang viết thì Giang Trì Ý vừa lúc từ toilet trở về bắt gặp. Lúc ấy hai người bọn họ đứng ở cửa sau phòng học, trước báo tường, Thẩm Nhu nói chuyện với Tư Minh Cẩm, anh rất nghiêm túc lắng nghe. Ánh mắt Tư Minh Cẩm nhìn Thẩm Nhu vô cùng chuyên chú, bầu không khí xung quanh cũng dịu dàng hơn. Giang Trì Ý nhìn thấy cũng không nghĩ ngợi gì nhiều, cùng lắm ngạc nhiên một chút rồi lập tức quên đi. Chỉ là lần họp lớp trước đó không lâu, gặp lại Tư Minh Cẩm, Giang Trì Ý nhìn thấy anh và Thẩm Nhu đứng trước cửa phòng nói chuyện. Dáng vẻ và ánh mắt kia… lập tức làm anh ta nhớ tới buổi chiều hôm đó. Vì thế, Giang Trì Ý lập tức biết được tâm tư của Tư Minh Cẩm. Anh thích Thẩm Nhu không phải 10 năm thì cũng tới 6-7 năm. Nhưng Giang Trì Ý vẫn không rõ, trên người Thẩm Nhu rốt cuộc có chỗ nào khiến Tư Minh Cẩm động tâm? Hôm nay vừa lúc hỏi nhiều một chút. Tư Minh Cẩm trầm mặc. Ngay lúc Giang Trì Ý cho rằng anh không muốn trả lời, giọng nói nặng nề vang lên, “Toàn bộ.” Anh thích tất cả mọi thứ thuộc về cô.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]