Sau hồm đó, dường như cả hai đều không nhắc lại vấn đề chia tay nữa. Quan hệ yêu đương mà Hồ Vân Thư vốn cho rằng sẽ đổ vỡ lại bền vững hơn cả lúc trước.
Cậu đã nghỉ học ba ngày, bài vở trên lớp tuy có Trần Vi Vũ chép hộ nhưng kiến thức đã có lỗ hổng. Hơn nữa sắp thi cuối kỳ, cậu mà còn tâm tư nghĩ lung tung thì đừng mong lên lớp 11 chứ nói gì đến đại học. Nhưng Lâm Vân Thiên đã hứa sẽ dạy kèm cho cậu sau khi tan học.
Cậu lại thấy vui vì mình ngốc, như vậy mới có cơ hội được anh tay cầm tay dạy học. Đến nổi mà Trần Vi Vũ phải gọi cậu là đồ não yêu đương, yêu vào lú lẫn, không có chí tiến thủ.
Nhưng làm sao cậu có thể ngừng yêu anh được?
Tình cảm này đã ăn sâu bén rễ, trái tim bị vướng thật chặt, chỉ cần một rung động nhẹ cũng đau nhói. (
"Vân Thư, cậu đến đây một lát."
Đang nhớ đến anh, anh liền xuất hiện ở cửa lớp, gọi tên mình.
Hồ Vân Thư buông bút, kéo ghế bước ra ngoài.
"Vân Thiên? Còn chưa đến giờ nghỉ trưa mà..." Bất ngờ được anh ôm một cái đầy cõi lòng, cậu ngơ ngơ ngẩn ngần một lúc.
Từ lúc nói rõ khúc mắc với nhau, cách anh thể hiện tình yêu có chút trực tiếp dồn dập làm cậu thở không nổi.
"Vân Thư, mình nhớ cậu." Lâm Vân Thiên dang tay kéo người yêu vào lòng hít vài hơi mới thỏa mãn rồi tiếc nuối buông cậu ra. Chỉ mới
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tuong-tu-thanh-benh-khong-the-chua/3647051/chuong-42.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.