Hồ Vân Thư làm một giấc mộng rất dài, rất chân thực, rất đau.
Lặp đi lặp lại chỉ một cảnh tưởng đã từng trải qua, khiến lòng cậu nhức nhối gấp vạn lần.
Giọng của một cô gái cứ vang mãi, vang mãi trong trí óc cậu như bùa đòi mạng.
Chính sự tồn tại của cô ấy, làm cậu cảm thấy tự ti, xấu hổ, dè dặt không nguôi.
"..Cậu đó! Đừng có làm phiền Vân Thiên nữa được hay không?"
"Chướng mắt lắm!"
Cậu không có làm phiền Lâm Vân Thiên, cậu thể!
Biết mình không được đáp lại, cậu chỉ âm thầm, muốn bỏ cuộc mà lại không nỡ.
Một tháng đó Hồ Vân Thư tồn tại không bằng chết, đêm nào cũng khóc ướt gối đầu.
Cậu hờn trách anh tại sao lại không chọn mình, không yêu mình.
Rõ ràng cậu mới là người ở bên anh lâu nhất, thấu hiểu anh nhất.
Cậu chờ a chờ, chờ anh yêu đương chán rồi sẽ quay về bên cậu.
Nhưng rồi lại chết lặng khi nhìn thấy anh hôn người khác say đắm.
Làm chuyện bốc đồng, gây sự chú ý với anh, tất cả là vì muốn anh chỉ quan tâm đến mình một chút thôi cũng được.
Hành động như một đứa ngốc.
Cậu muốn biến mất như bọt biển ngoài kia, không để lại một chút vươn vấn nào.
"Vân Thiên hiện tại là bạn trai của tôi! Anh ấy thích tôi!"
Tôi biết chứ...
Lâm Vân Thiên luôn miệng nói về bạn gái khi ở bên cạnh cậu, anh hạnh phúc như thế nào, vui vẻ ra sao cậu đều nhìn thấy rõ.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tuong-tu-thanh-benh-khong-the-chua/3575643/chuong-37.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.