Quán Sasin ở đường Nguyễn Gia Trí bên cạnh đại học Công Nghệ thành phố được mọi người đánh giá là rất ngon, thái độ nhân viên cũng rất nhiệt tình, order nhanh, hơn nữa chỗ ngồi rất rộng và thoáng, không gian được set up cũng rất đẹp.
Cả bốn người vốn định đi xe bus công cộng, nhưng hai trong bốn là con nhà giàu nhà có điều kiện, gọi hẳn một con xe hơi đi cho thoải mái, tiền bạc không thành vấn đề.
Hồ Minh Nguyệt vốn định làm tài xế nhưng lời vừa ra đã bị ba đôi mắt nhìn chằm chằm, âm thầm lủi về ghế phó lái mà ngồi. Hắn chỉ là chưa đủ tuổi lái xe, chưa có bằng lái thôi, có cần phản ứng lớn như vậy không?
Hồ Vân Thư nhỏ con, ngồi ở giữa Lâm Vân Thiên và Trần Vi Vũ. Vì muốn cậu bạn của mình ngồi thoải mái hơn, nên cậu cứ xích xích qua bên kia, ép cho người nào đó dính sát vào cửa, đến khi đụng trúng bả vai của anh, cậu mới cứng người, ngoan ngoãn ngồi im.
"...Xin lỗi, mình không cố ý." Nếu người kia nổi giận rồi phóng tin tức tố tấn công cậu như lúc trước, chắc cậu sẽ chết mất.
Cậu nhớ lại được, lúc bị công kích, mùi vị tin tức tố khi đó là vị khó ngửi nhất trên đời, nó có mùi vừa nồng vừa hôi, giống như mùi phân gà, phả thẳng vào đại não. Toàn thân cậu cứng đờ không thể cử động một đầu ngón tay, đối phương còn ghì lấy bả vai cậu, móng tay nhọn hoắc đâm vào da, để lại từng dấu bấm bầm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tuong-tu-thanh-benh-khong-the-chua/3575639/chuong-33.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.