Hồ Vân Thư lâu rồi mới có cảm giác được thoải mái, cả cơ thể nhỏ nhắn rúc vào lòng Lâm Vân Thiên, hơi thở đều đều, bình ổn.
So với bức tường lạnh lẽo, lồng ngực của anh ấy vừa ấm áp, vừa quen thuộc.
Cậu nghĩ mình lại mơ thấy anh, như mọi khi.
Không muốn mở mắt ra.
Sợ tỉnh mộng, chỉ còn lại một mình cậu lẻ loi.
Ấm áp quá…
Lo lắng Hồ Vân Thư đột nhiên thức giấc sẽ giật mình, Lâm Vân Thiên không kiềm lại, thả ra một chút tin tức tố an ủi, vỗ về cậu.
Không được nhìn thấy khuôn mặt của thiên sứ trong lúc ngủ, anh cảm thấy có chút tiếc nuối.
Hầu như trước kia, hai người có nằm ngủ chung trên một chiếc giường, anh chưa từng nhìn ngắm thật kĩ dáng vẻ của cậu lấy một lần nào.
Anh đã quá vô tư và chậm tiêu.
Cậu thật nhỏ bé và mềm mại trong vòng tay, khiến anh có ham muốn muốn bảo vệ.
…Omega vốn dĩ luôn như thế này sao?
Hay chỉ đối với cậu anh mới…
Chỉ nghe được tiếng hít thở nhỏ nhẹ của Hồ Vân Thư, cũng đủ làm Lâm Vân Thiên mềm nhũn tâm can.
Anh nhẹ nhàng rút nhẹ đôi đũa đang bị cậu nắm trong tay ra, nhìn hộp cơm đặt bên cạnh, nuốt nước miếng.
Thứ này do chính tay Vân Thư đã làm…
“…Khục, mặn quá!”
Anh mới nếm thử một ngụm tôm chiên, vị mặn tràn lan trong khoang miệng, nhưng anh vẫn không nhổ ra, nuốt xuống hết.
Anh vừa thấy cưng vừa thấy buồn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tuong-tu-thanh-benh-khong-the-chua/3575630/chuong-24.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.