Lâm Vân Thiên cảm thấy cậu bạn thanh mai dạo này hơi trầm tính, lúc trước cậu cũng trầm tính, nhưng ít nhất cũng sẽ đáp lại anh vài câu.
Chắc là vì anh sắp có bạn gái nên Hồ Vân Thư buồn bực đây mà.
Thật đáng yêu, cậu bạn nhỏ của anh.
Lâm Vân Thiên xoa nhẹ đỉnh đầu Hồ Vân Thư, giọng nói trầm thấp ấm áp: "Dù mình có bạn gái cũng sẽ không bỏ rơi cậu đâu, Vân Thư."
Tuy là anh sẽ dành nhiều thời gian với bạn gái hơn, nhưng cũng sẽ không bỏ mặc bạn bè. Bọn họ có thể đi học cùng nhau nếu muốn, cũng có thể dành ra nửa ngày để đi chơi như trước kia.
Cái xoa đầu cũng không đủ để xoa dịu được trái tim nhỏ đã không còn đập dồn dập và mạnh mẽ như đã từng của Hồ Vân Thư.
Cậu đau ở đây, ngay trong lòng, nhưng anh không thấu.
Hồ Vân Thư còn có thể làm gì ngoài chấp nhận cơ chứ?
Lâm Vân Thiên đang cười rất hạnh phúc đấy.
Anh đang vui vẻ, cậu nên chúc mừng và cổ vũ mới phải.
Nhưng cậu nhỏ nhen lắm, không thể làm được đâu.
Bảo cậu ủng hộ anh tỏ tình với người kia, không bằng bắt cậu câm tới hết đời.
Lâm Vân Thiên không nghe cậu đáp lại gì cả, có hơi buồn, không nói gì nữa, đưa Hồ Vân Thư về nhà lần cuối.
Là lần cuối.
Nếu anh tỏ tình thành công, yên sau xe sẽ thuộc về bạn gái anh.
Xe đạp ngừng trước cổng nhà họ Hồ, anh cười nhẹ làm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tuong-tu-thanh-benh-khong-the-chua/3575609/chuong-3.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.