Có người đối diện với cái chết, sẽ là sợ hãi mà tìm cách trốn tránh. Có người đối diện với cái chết lại vui vẻ mà chờ đợi. Cái khác biệt ở đây là định nghĩa về cái chết của mỗi người, cũng là việc người ta còn tiếc nuối bao nhiêu với cái trần thế ủ ê này. Vấn Thiên từ bé đã không sợ chết, cứ ngỡ với ước mơ to lớn của bản thân mà sẽ chẳng sợ hãi bất cứ điều gì. Nhưng mà hiện tại liền khác, bởi vì hắn còn tiếc nuối quá nhiều thứ, tuy chẳng phải là sự sợ hãi thường thức nhưng lại vô hình chung tạo ra một sự bài xích khó nói, nó khiến hắn giãy giụa, nó khiến hắn chèo kéo, cũng khiến hắn hiểu được tâm tình của những người xung quanh.
Vấn Thiên nói ra thứ đang giày vò mình cho Huỳnh Chấn Vũ biết đơn giản là việc thông báo điểm cuối của mình cho kẻ bản thân quen thuộc. Có điều hắn không nói cho Từ Hiếu Sinh biết, bởi căn bản để y lo lắng lúc này sẽ ảnh hưởng đến hoài bão lớn lao của y. Sau này nếu có “cơ may” gặp lại, hắn nhất định sẽ nói, nhưng mà lúc đó...cả hai người đều phải còn sống. Ngày đó nhìn Khánh Điệp bất lực khi biết Vấn Thiên hắn sẽ chết, nó thực ra vẫn ám ảnh hắn tới bây giờ. Thế cho nên hiện tại, hắn mới nói điều đó ra, để bản thân không phải áy náy, cũng để người yêu thương hắn có thể bình tĩnh nếu mai này hắn thực sự không bước tiếp được.
Mấy ngày gần đây, tâm bất ổn, lại cũng ngẫm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tuong-tu-tan/461098/chuong-117.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.