Vấn Thiên nhìn Huỳnh Chấn Vũ đã lại lăn ra ngủ, vẫn là cảm thấy khó xử không thôi. Kiếm Thủy Quyết quá đặc thù với những giá trị lâu đời của Kiếm Thủy Môn, tuy nay nó đã tuyệt nhưng hắn cũng không dám xúc phạm đến những giá trị cao cả đó, đó là sự tôn trọng cuối cùng mà cái môn phái vĩ đại ấy xứng đáng được nhận.
Vấn Thiên thừa biết với xuất thân của Huỳnh Chấn Vũ, sẽ chẳng thiếu thốn gì vài quyển kiếm quyết mạnh mẽ, thứ mà y rung động có chăng chỉ là sự đẹp đẽ của Kiếm Thủy Quyết vun đắp cùng sự vĩ đại của Kiếm Thủy Môn mà hắn từng kể mà thôi. Đã như vậy, để y mất hứng cũng không khiến bản thân Vấn Thiên cảm thấy quá là áy náy. Mà hắn cũng đưa ra đủ thành ý, Linh Kiếm Quyết nhà hắn nếu đem so ra uy năng chẳng thua kém gì, tuy độ đẹp mắt kém xa, và cũng không phải thuần kiếm, nhưng nếu Huỳnh Chấn Vũ muốn học, hắn sẽ dạy cho y toàn bộ. Mà y lại không muốn học, vậy thì hắn cũng hết ý rồi.
Cầm ô đen mà múa, đầu óc Vấn Thiên lại tươi tỉnh đến lạ, thế mà bây giờ có thể bình tĩnh mà nhập định. Linh thức của hắn tuy đã có chút thành tựu nhưng vẫn còn rất non dại, nếu gia tăng thêm, khiển phi kiếm sẽ dễ dàng và mạnh mẽ hơn rất nhiều, nếu nó đủ lớn mà gồng gánh việc điều khiển được thêm vài ba thanh phi kiếm nữa, vậy thì Phi Kiếm Thủy Quyết của hắn dù chưa hoàn chỉnh cũng vẫn trở nên khác
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tuong-tu-tan/461095/chuong-114.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.