Nơi quán nhỏ nằm thụt vào một góc đường, hai người Vấn Thiên cùng Huỳnh Chấn Vũ cắm cúi thưởng thức dĩa cơm rang thơm phức trước mặt mình. Vấn Thiên vừa ăn lại vừa ngẫm nghĩ linh tinh, hắn nhận ra bản thân thay đổi chút ít, cũng không chỉ vậy, là rất nhiều mới đúng. Lúc còn ở sơn quê, được e ấp bởi tình thương rộng lớn, hắn thấy bản thân mình không dễ xúc động như lúc này. Còn bây giờ, chỉ đôi ba rung động chớm nở, tâm tình của hắn đã xao động không yên. Hắn biết bản thân mình dễ buồn dễ cảm nhưng tiếp xúc với thế giới bên ngoài mới biết, hắn vẫn còn đánh giá thấp vấn đề đó của mình. Hắn cũng không nghĩ điều ấy có gì không tốt, chỉ là, nếu không bình tĩnh mà nhìn nhận, những cảm xúc tiêu cực sẽ dễ dàng kiểm soát tâm trí. Nếu là một tu hành giả, vậy ngươi có thể vì thế mà dễ dàng nhập “ma” rồi.
Huỳnh Chấn Vũ vừa ăn vẫn là vừa để ý cử chỉ người thiếu niên trước mặt mình. Y cảm nhận được gã rất dễ buồn, nói đúng hơn là dễ bị tâm tình chi phối, vốn sống của y tuy không nhiều nhưng cũng biết người như vậy vốn trọng tình nghĩa, mà người trọng tình nghĩa quả thật rất xứng đáng để được kết giao. Bản thân y ban đầu hứng thú với thứ tốt trên người gã, cũng vì vậy mà tình cờ tiếp xúc, tính ra kết bạn được với gã quả thật là may mắn, theo cách nghĩ của y là vậy.
Huỳnh Chấn Vũ năm nay mới mười bốn tuổi, hằng ngày ở nhà,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tuong-tu-tan/461087/chuong-106.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.