Cả buổi chiều lại hăng say bên đống bát, tuy là kiếm ăn thật đấy nhưng cũng khỏi khỏi một hồi phải thở than. Cái lưng của Vấn Thiên nó mỏi lắm rồi, dẫu cho cái việc rửa bát kia không nặng nhọc nhưng ngồi một chỗ lâu như vậy quả thật có chút chưa thể thích nghi. Thực ra chiều nay cũng không chỉ tẻ nhạt mà qua đi như vậy, thỉnh thoảng lại có người đến hỏi thăm đôi ba câu với hai người Vấn Thiên cùng Từ Hiếu Sinh. Hết ông chủ Thúc Sinh hiền lành lại đến vị phu nhân mắt lúc nào cũng đỏ hoen, rồi đến lão thái bà chân đi run run cũng chẳng quản thân thể khó nhọc mà cũng tới. Hết hỏi có thấy mệt không, rồi lại bảo hay là lên nhà ngồi chơi cho mát, khiến cho Vấn Thiên phải dùng hết miệng lưỡi của mình mới nhẹ nhàng mà từ chối được.
Trước cửa quán ăn chẳng ít người qua lại, Vấn Thiên a lên một tiếng rồi thoải mái vươn vai duỗi khớp cho cái thân thể đang có vẻ căng cứng này. Từ Hiếu Sinh thấy vậy nhẹ giọng nói:
-Ngồi cả ngày, cái lưng quả thật có vấn đề, mấy ngày trước bắt đầu làm ta cũng giống cậu vậy. Có lẽ đêm nay, cái lưng mỏi mệt kia không cho cậu ngủ mất!
Vấn Thiên cười sảng khoái, cũng chẳng trả lời ngay. Lúc tu luyện linh thức thực ra cũng phải ngồi ngay lưng như vậy nhưng quả thật hoàn cảnh của việc ấy so với rửa bát khác nhau khá nhiều. Có điều, cái lưng tuy mỏi nhưng không đến mức như Từ Hiếu Sinh nói, thêm vào nữa, đêm nay hắn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tuong-tu-tan/461085/chuong-104.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.