Bà Lương cứ ngồi đấy, ngồi quạt, bón nước rồi lại lau mặt cho Hồ Thiên Thương, Vấn Thiên mấy lần định giúp đỡ nhưng rốt cuộc cũng chẳng dám mở lời, hắn cứ hết đứng rồi lại ngồi loanh quanh trong mái nhà tranh. Cả buổi chiều trôi đi cứ như vậy, chẳng ai nói với ai câu gì, vốn dĩ ngay từ đầu họ đã nói những thứ cần nói rồi.
Mặt trời dần khuất bóng cũng là lúc bà Lương ra về, Vấn Thiên lễ phép chào rồi đưa bà tới cửa. Đến lúc bà lão đi rồi Vấn Thiên mới dám thở dài, cái không khí gượng gạo trong nhà lúc nãy làm hắn hơi ngột ngạt. Nhớ đến ánh mắt trìu mến của bà Lương nhìn Hồ Thiên Thương, Vấn Thiên lại thấy hơi nhớ nhà, ánh mắt ấy rất giống với của ông Lưu cùng ông Lan đối với huynh đệ bọn hắn. Hắn lắc đầu cười khổ, hắn rời nhà đi cũng chưa được một tháng vậy mà đã nhớ nhà.
Thu lại tâm tình chớm nở, Vấn Thiên liền lục tục quét dọn sân sướng, cái công việc này ở nhà bình thường vẫn là hai huynh đệ hắn thay nhau làm, hắn quét sân thì Khánh Điệp rửa bát, hôm nào chán thì đổi lại. Quét được một lúc thì hắn thấy con đường đất trước nhà phía xa xa đang có người đi tới, đi trước nhất là một con ngựa đen gầy nhom nhưng cực kì hoạt bát. Chẳng mấy chốc nó đã chạy vào sân, đống lá khô cùng bụi đất mà Vấn Thiên vừa gom lại liền cuộn lên một mảnh. Khuôn mặt Vấn Thiên nghiêm lại.
Tiểu Hắc vẫn đang chìm đắm trong niềm vui của
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tuong-tu-tan/461041/chuong-60.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.