Ở thực tại thân xác đâu đớn là vậy, Vấn Thiên lại đang lặng lẽ nhìn ngắm giấc mơ của mình. Hắn giống như đang sống một cuộc đời khác, có khi trải qua chỉ là một khoảnh khắc, có lúc kéo dài lại là cả một hồi. Đôi khi trong đó sẽ có những niềm vui nhỏ nhoi chợt hé nhưng rốt cuộc nó vẫn sẽ dừng lại bởi hai chữ đau thương. Chưa từng có ngoại lệ, chưa từng có hạnh phúc ở nơi kết thúc của những giấc mơ. Vấn Thiên biết điểm kết của giấc mơ này cũng sẽ như vậy, vẫn sẽ là một tấn bi kịch nơi kẻ kiếm tìm những hạnh phúc xa xôi.
Xuân đến hạ đi thu chạy đông tiếp nối, một đứa trẻ từ từ khôn lớn bên dòng nước nổi trôi. Chục năm qua, cuộc sống của Duệ Tuân gắn liền với cái thác nước luôn luôn đổ kia. Hắn tu luyện ở đấy, luyện kiếm cũng ở đấy, tu tâm cũng ở đấy. Chục năm trở thành một tu hành giả làm thay đổi rất nhiều đứa bé ấy, từ một đứa trẻ hiếu động ngây thơ nay đã trở thành chàng thanh niên mười tám, trầm ổn hơn, mạnh mẽ hơn.
Thay đổi không chỉ có đứa bé. Ngồi trước căn nhà gỗ, một ông lão tóc bạc phơ đang ngồi đó đọc sách, trông thì vậy nhưng mỗi động tác từ ông lão ấy vẫn nhẹ nhàng cùng dứt khoát, dường như cái vẻ ngoài già cỗi đó chỉ là một thứ ngụy trang. Ông lão chợt ngẩng đầu, cái vẻ phong sương năm nào vẫn còn nguyên trên đó nhưng giờ đây đã vương thêm chút tiêu điều.
Địa Uy trìu mến nhìn chàng thiếu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tuong-tu-tan/461024/chuong-43.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.