Tiếng binh khí va chạm hoà cùng những hơi thở gấp gáp vang lên dồn dập giữa rừng mưa. Mặt Vấn Thiên dần trở nên ngưng trọng, khả năng dùng kiếm của tên nam tử này cũng quá phô trương rồi. Hắn cảm nhận được cái hồn trong từng đừng kiếm kia, trận chiến này hoá ra vẫn khó khăn đến vậy.
Vấn Thiên vừa lách người khỏi lưỡi kiếm, kiếm mang mang theo pháp lực vạch ra một vệt sáng dài giữa màn đêm u tối. Rồi tiếng lá cây xào xạc vang lên, cành cây ấy lại chịu chung số phận với đồng loại của nó, nó bị chém đứt rồi.
Cành cây rơi thẳng xuống đất, bùn nước bắn lên, hai bóng người nặng nề hạ xuống rồi vội vàng nhảy ra sau. Vấn Thiên thở hổn hển, cơ thể của hắn từ nãy tới giờ luôn bị áp lực bởi pháp lực quán thâu trên thanh trường kiếm kia, rất khó chịu. Hắn nắm chắc hơn cái rìu của mình, cũng may cái rìu ấy được tạo bởi Kim Thiết, đánh nhau từ nãy tới giờ, cái rìu của hắn vẫn chưa sứt mẻ gì cả. Nhưng mà qua vài lần đôi công, nó cũng lộ ra một điểm yếu cố hữu, đó là lực lượng. Điểm yếu ấy không nằm trên cái rìu, mà ở bản thân người cầm nó chỉ là một phàm nhân. Lực lượng của cái rìu chỉ đến từ lực của cánh tay, nhưng thanh kiếm kia thì khác, nó còn được quán thâu pháp lực.
Đối chiến từ nãy tới giờ, người thất thế hoàn toàn là Vấn Thiên. Hắn thực ra chỉ phòng thủ, hiếm lắm mới có thế tấn công nhưng hắn biết khoảnh khắc đó thực ra
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tuong-tu-tan/461010/chuong-29.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.