Duệ Tuân nhìn kẻ đang nằm dưới đất kia, thật sự hắn cực kỳ bất ngờ về thằng nhóc ấy. Hắn vẫn chẳng tin được một tên phàm nhân yếu ớt lại có đủ tự tin để chiến đấu sinh tử cùng hắn. Hôm nay có quá nhiều thứ khiến bản thân hắn không tin nổi. Kỳ thật hắn rất thưởng thức hai tên thiếu niên này, một tên chỉ mới mười bốn mười năm tuổi đã đạt tới tu vi Địa cảnh, sử dụng thuần thục song luân trong truyền thuyết, còn tên mặt sẹo đang nằm dưới đất kia càng làm hắn bất ngờ hơn. Khi xác định chắc chắn tên thiếu niên đó chỉ là phàm nhân, thật sự hắn rất khiếp sợ. Khiếp sợ bởi thế giới quan của hắn vì tên kia mà đảo lộn.
Trong mấy chục năm lăn lộn trong giới tu hành, cái gọi là tình người dường như đã trở thành một khái niệm quá xa vời với hắn. Nhỏ nhen, ích kỷ, tư lợi là những điều mà hắn ngộ ra khi bước đi trên cái con đường này. Những điều ấy trước đây không bao giờ hắn nghĩ nó sẽ hiện hữu trong con người mình, nhưng chẳng biết từ bao giờ những điều ấy lại trở thành bản năng của hắn. Nhưng cái tên đang nằm dưới kia lại làm những điều trái ngược hoàn toàn với bản năng ấy của hắn. Bởi vì tên đó chỉ là một phàm nhân sao? Duệ Tuân nhìn thật lâu vào đôi mắt vẫn điềm tĩnh chẳng chút sợ hãi kia, đôi mắt ấy cũng đang nhìn hắn, hắn hơi giật mình. Rồi hắn trầm giọng nói:
-Ta thật sự rất bất ngờ khi xác định rõ ngươi chỉ là một
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tuong-tu-tan/461008/chuong-27.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.