Trăng hôm nay đã khuất sau những rặng mây đen kịt, gió cũng chẳng dịu êm mơn trớn những cành cây nữa. Gió bắt đầu thổi mạnh hơn khiến đống lửa kia ngả nghiêng chỉ chực tắt.
Nam tử phất tay một cái, đống lửa kia chợt yên ổn trở lại, dường như những cơn gió ngoài kia chẳng ảnh hưởng gì tới nó.
Khánh Điệp nhìn đống lửa vẫn đang bập bùng cháy kia, ánh mắt trở nên đăm chiêu hơn chút ít. Vấn Thiên cũng im lặng, hắn nhìn nam tử thanh niên, pháp lực đã có thể ngoại phóng, vậy chắc người trước mắt này ít nhất cũng là một cường giả Địa cảnh rồi. Nam tử thấy ánh mắt của hai thiếu niên trước mặt, hắn nhận ra mình thất thố:
-Hai người không cần đề phòng ta vậy đâu.
-Cha mẹ chúng ta dạy cách cứu người nhưng cũng dạy chúng ta phải đề phòng người lạ, một người chúng ta chẳng biết lai lịch ra sao thì đề phòng là một việc nên làm, đúng chứ?.
Khánh Điệp vừa cho thêm củi vào đống lửa vừa bình tĩnh đáp.
-Ây! Là do ta sơ suất. Ta tên là Nam Phong, một tu hành giả xuất thân từ Âm Hồn Cốc. Ta đang có việc qua đây không may bị người ta ám toán, may mà có hai vị tiểu hữu cứu giúp, ơn này nhất định cả đời Phong mỗ sẽ không quên.
Nam tử thanh niên chắp tay với hai người.
Vấn Thiên ngẫm nghĩ trong đầu, Âm Hồn Cốc hình như là một môn phái tại Việt quốc thì phải, vậy không phải là tiên môn rồi, hắn cực dị ứng với đám tiên nhân nên khá để ý tới vấn đề
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tuong-tu-tan/461000/chuong-19.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.