Uỳnh một tiếng, một cái cây sưa khá lớn đổ vật xuống, những con chim ráo rác bay ra khỏi tán cây tạo ra một khung cảnh hỗn loạn. Vấn Thiên thò đầu ra nhìn cái cây ấy, thấy không còn gì đáng ngại hắn mới vội chạy ra. Khánh Điệp đứng cách đấy cũng khá xa đang thu luân xa của mình lại rồi chạy đến chỗ Vấn Thiên. Sáng hôm nay hai huynh đệ chúng từ tờ mờ sáng đã chạy khắp khu rừng này để tìm gỗ làm lại chiếc xe ngựa.
Vấn Thiên nhảy lên cái cây vừa đổ, hắn rút con dao mác từ thắt lưng ra chặt mấy nhát lên thân cây, lớp vỏ sần sùi bị tước ra lộ ra thân gỗ bên trong, rồi hắn chặt thêm mấy nhát nữa, rồi hắn cúi mặt xuống ngửi ngửi. Khánh Điệp vừa chạy đến thấy hành động kì lạ của ca ca liền cất tiếng hỏi:
-Huynh đang làm cái gì đấy?
-Ta đang xem cây gỗ này đã đủ tuổi chưa. -Vấn Thiên thấp giọng đáp.
-Sao nãy huynh không xem trước rồi hãng bảo đệ chặt?
-Ta quên.
-Vậy nó đã đủ tuổi chưa nhị ca?
-Ta chịu. Ta thấy Miên thúc thúc vẫn làm thế nên ta làm theo thôi chứ ta có biết gì đâu.
Khánh Điệp không nhịn được cười, nhị ca làm ra cái vẻ như người trong nghề khiến hắn khá bất ngờ, lại tưởng huynh ấy biết cả nghề mộc. Nhưng mà hoá ra huynh ấy chỉ đang vẽ chuyện mà thôi. Khánh Điệp vừa cười vừa nói:
-Đã không biết lại còn cố làm ra vẻ lành nghề, lúc nãy đệ còn tưởng thật nhưng bây giờ trông huynh giống một con lợn đang ngửi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tuong-tu-tan/460998/chuong-17.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.