Vấn Thiên ánh mắt cũng đã nhìn về nơi ấy, chút cảm thán kia của Huỳnh Chấn Vũ quả thật chẳng sai chút nào.
Kiếm Thủy Môn tu thuần kiếm, thứ mà giờ đây thế gian đã chẳng còn mấy ai dùng đến. Nhưng phải công nhận một điểm, thuần kiếm càng đến trình độ đỉnh cao, càng khó mà vận dụng. Thiên cảnh đã có thể phi hành, cái ưu thế lớn nhất, chính là khoảng cách, đấy lại là nhược điểm chí tử của thuần kiếm, một thứ vũ khí bắt buộc phải cận chiến. Cận chiến đồng nghĩa với việc, tiếp xúc trực tiếp với tử vong.
Chỉ là, kiếm tu của Kiếm Thủy Môn trước nay, đều khiến thế gian này phải xuýt xoa cảm thán về lực chiến khủng bố phô ra trên chiến trường. Lại có Kiếm Thần xưa kia còn lưu danh sử thế, tất nhiên cái nhược điểm chí tử nói trên chỉ là đám phàm phu ngộ nhận.
Nay nhìn ra đôi điều vi diệu của cái nơi thần thánh này, quả thật khiến người ta phải tấm tắc khen kinh diễm.
Ánh mắt say mê nay cũng đã dịu lại, Huỳnh Chấn Vũ lại nhìn đến thân ảnh Vấn Thiên vẫn đang vững vàng đứng đó.
- Huynh lại muốn đánh nhau sao?
Huỳnh Chấn Vũ mỉm cười nói.
Vấn Thiên nghe thấy, quay đầu nhìn qua, nhìn thiếu niên mảnh khảnh trước mặt này, thầm nghi hoặc. Đến cách cầm kiếm ra sao còn chưa thạo, nói chi đến trở thành kiếm sư. Lần đối chiến trong vườn vải, Vấn Thiên vừa nhìn liền biết là thanh quỷ kiếm kia mới thật sự là kẻ dụng kiếm. Vậy mà đại ca nói
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tuong-tu-tan/2047351/chuong-167.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.