Kiếm đoàn vẫn lượn, vẫn chém, vẫn đâm. Càng ở không trung bay múa càng bày ra nhuần nhuyễn, sóng ban đầu vốn chỉ như hoạ nhân vẽ loạn, nay đã thành trùng trùng điệp điệp chân chính nhấp nhô.
Kẻ là kiếm sư, nhãn lực cũng chẳng cần cao siêu cái gì, đều có thể nhìn ra vài đường kiếm kia là lần đầu thôi diễn. Nhưng chỉ lần đầu thôi diễn, đã có thể bày ra gần như toàn bộ ý tứ, có chăng chỉ là thiếu đi vài phần tâm huyết, vậy cũng đủ thấy, kẻ đang thao kiếm kia, khủng khiếp tới mức độ nào.
Trên đời này có một loại người xưng là thiên tài. Có người toàn năng tất cả, có kẻ chỉ giỏi một hai, nhưng chỉ cần là thứ mà đám người giỏi giang ấy thông hiểu, khi động tới sẽ là đất trời cũng phải thở than. Giỏi giang là thứ người đời xuýt xoa thèm có, bởi lẽ ấy, trong mắt thế nhân, những thứ như vậy đều sẽ sinh ra hào cảm, từ hào cảm nhìn tới, chính là đẹp đẽ đến chứa chan.
Kẻ đang thao kiếm kia, là một kẻ như vậy.
Và cũng không thể phủ nhận, dù là những thứ tầm thường nhất, nếu đặt trong tay kẻ thiên tài, đều là đẹp đẽ một cách khó mà hiểu ra.
Huỳnh Chấn Vũ đã chẳng giấu nổi yêu thích, miệng mở lớn mà nhìn kiếm lãng cuộn trào giữa thiên không. Rồi hắn bỗng nhớ ra câu hỏi có chút giễu cợt ban nãy, miệng lớn liền khép, hoá thành bĩu môi, đỏng đảnh nói:
- Vậy mà còn nói đẹp làm chi!
Kiếm đoàn cũng chẳng vì
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tuong-tu-tan/2047346/chuong-162.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.