Trời chiều lộng gió, đúng thời hạ sang vậy mà thân ai lạnh lẽo.
Hai kẻ thanh niên, đang dưng đứng đó, kẻ khóc người thở than, người qua không giấu nổi hiếu kì, đứng cạnh bên mà nhìn từ lúc nào.
Cố sự kể hết, thân lạnh cũng không chỉ có hai kẻ đứng đó.
Đám tang phu phụ họ Trần hôm ấy, cả cái thôn này, ai cũng đều đem nước mắt mà tiễn đưa. Nay nhận ra đứa con của người khuất bóng trở về, lòng sinh vui mừng nhỏ bé, phần nhiều lại là cảm thán thói đời tệ bạc, để kẻ nho sinh vì niềm thương đồng bào mà bị người ta đánh chết, để người vợ hiền vì tìm công đạo xa xôi mà đau đớn bước đi theo chồng.
Kẻ vây quanh có trẻ có già, có người trung niên trước kia từng cưng nựng thằng bé đáng yêu ngày đó. Tất cả, nước mắt đều chứa chan.
Duy nói đến câu cuối cùng, cái đám tang hôm nào lại tái diễn bên gốc đa cằn cỗi.
Duệ Tuân lúc này lạnh lắm, nắng chiếu quanh thân cũng không thể xua đi lạnh lẽo, tiếng nỉ non bên tai mang nặng thương xót, lòng hắn cũng đã tan nát hết rồi.
Ngày đi cha mẹ còn tươi cười đưa đón, ngày về lại là nước mắt kể thương đau, kể về cha mẹ đã chẳng còn nơi trần thế.
Duệ Tuân đầu trống rỗng, lững thững bước đi, mặt mày càng thêm tiều tụy.
Người xung quanh quan tâm nhìn đến, thấy thanh niên kia đã chẳng còn thần tình, nào ai dám đứng lên nói vài lời an ủi, chỉ đành tách ra
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tuong-tu-tan/2047344/chuong-160.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.