Vấn Thiên nhìn gã trung niên trước mặt mình, so với trong mơ gã đã già đi nhiều lắm, cái nét đĩnh đạc vẫn ẩn sâu, chỉ là trong đó đã thêm phần tiều tụy.
Trước kia mỗi khi đánh nhau, đại ca thường bảo bọn hắn kiệm lời, một là mất thời gian, hai là rảnh rang mà đánh rơi thế tiến. Nhưng Vấn Thiên thừa biết, đại ca đánh nhau không bao giờ nói chuyện bởi vì, kẻ huynh ấy muốn đánh, đều sẽ...chết, người chết không cần nghe cái gì hết.
Vấn Thiên tuy nghe đại ca dạy bảo, có điều cũng không tiếp thu toàn bộ. Bởi trên đời này chẳng mấy ai như đại ca hắn, đánh nhau liền là sống chết. Đánh nhau có khi là giao hảo, đôi lúc là phân cao thấp, cũng có thể do một cái cố sự mà đi đến rạch ròi sinh tử. Vậy thì, nói một chút để đánh nhau cho thấu tình đạt lý, khúc mắc nếu không thể phân bua, giết nhau cũng không muộn.
Vấn Thiên nhiều lời với Hứa Niên như thế, chỉ là muốn xem xem, hắn nên dùng thái độ nào đối địch. Bi kịch năm ấy của đội Bảy hắn là kẻ ngoài cuộc chứng kiến, cũng không thể vì chủ quan cá nhân mà làm ra cái gì báo thù, hắn không có tư cách, cũng không thể.
Kẻ có thể thì đã chết rồi.
Vấn Thiên thấy trong đôi mắt tiều tụy kia quả thật không phải vô tình, Thủy Kiếm sau lưng có vẻ như gã muốn gìn giữ. Bất quá, kẻ mang đầy dơ bẩn như vậy, Vấn Thiên không cho phép tên ấy cầm Thủy Kiếm.
Hứa Niên cau
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tuong-tu-tan/2047329/chuong-145.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.