Bích Hoa tiểu sơn lại được đón những vị khách nhân rảnh rang đã lâu chưa tới. Nói là lâu thật ra cũng chỉ có mấy ngày.
Từ mấy ngày trước đã bố trí xong tất cả, Huỳnh Chấn Vũ cũng lười chẳng thèm quay lại nhìn đến, vài gã phàm nhân nào nhìn ra được cái gì kì quái. Nay đến nhìn lại, đúng là y nguyên.
Có điều, hôm nay đến đây cũng không được khoái hoạt như mọi ngày. Vấn đề như cũ, gã ca ca của hắn tâm tình lại có điều xôn xao.
Bích Hoa tiểu sơn tuy không cao nhưng được cái khá rộng, bên sườn núi thậm chí có cả một khoảng bằng phẳng, lại thêm vào một cái đầm sen trong đó, thi ý quả thật dạt dào. Mùa này sen nở, đến Bích Hoa tiểu sơn tầm này cũng không chỉ độc nghe đám ve sầu huyên náo, nói như trước kia thật sự có điều quá đáng.
Trời giờ đã đổ sắc đen, màn tối hôm nay thế mà u ám, trăng chả có, sao lại càng không, có lẽ đêm nay mưa lại tới.
Bên đầm sen ngạt ngào hương toả, có đống lửa to nổ vang tí tách, vài con cá chép bay bay theo lửa đỏ rung rinh.
Huỳnh Chấn Vũ tay xoay tròn cành tre, cũng không nhìn đến con cá đã xém đi một mảng trên đống lửa.
Lửa khẽ đảo đưa, mắt long lanh thêm mấy phần. Mắt long lanh nhìn thiếu niên chòng chành.
Chòng chành cùng mớ suy tư trong lòng.
Thấy Vấn Thiên ủ dột, Huỳnh Chấn Vũ đã không còn cái vẻ sốt sắng như trước nữa. Ngồi cả đêm nhìn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tuong-tu-tan/2047325/chuong-141.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.