Dạ Trạch đã chẳng còn là Dạ Trạch. Nơi ngập tràn u tối bỗng chốc sáng bừng lên lạ lẫm.
Hoả trụ buông xuống, hoả diễm đánh tan, cự thạch ngự giữa hoang mạc nay đã giống như một cái chén lớn được rót đầy nham tương. Dạ Trạch bên trong giờ chỉ còn là những ám ảnh quá khứ.
Hoả cầu dần tiêu tán, hoả trụ dần tiêu tan, Dạ Trạch dần tiêu thất.
Nhìn mảnh không gian vẫn còn ngập tràn mùi vị khói lửa, kẻ xa lạ đến nhìn chắc chẳng thể nào hình dung được tràng cảnh trước kia của nó.
Đá đen nay lại càng đen hơn, nơi vốn gồ ghề nay trở thành bình địa.
Trên thiên không vẫn còn dư âm nóng rực, có thân ảnh kim giáp lăng không đứng đó. Sau lưng hắn, hai bóng hắc giáp đang rũ rượi mà bay bay, nhìn kĩ mới nhận ra, đó là hai cái xác chết.
Bóng kim giáp kia ánh mắt đầy bình tĩnh, cũng không bị tình cảnh trước mắt làm cho rung động. Hắn nhìn về một chỗ.
Nơi bóng kim giáp kia nhìn cũng là nơi trung tâm nhất của cái chén khổng lồ.
Một con rắn lớn đến khó mà tưởng tượng nằm chết dí nơi đó, vảy giáp trên thân nay đã chẳng còn, thay vào đó là tầng tầng lớp lớp bụi đen, cháy xém đến tàn tạ, dường như nó đã chết rồi.
Chỉ là ánh mắt bình tĩnh kia cũng chẳng thèm để ý nhiều, cái hắn nhìn chăm chú là một cái thân ảnh đang nằm rũ rượi, cả người đỏ rực lên một cách kì dị, làn da phồng rộp những vết bỏng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tuong-tu-tan/2047323/chuong-139.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.