*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Edit: Heo con
Dân gian có câu: Giàu ba đời mới là giàu thực sự. Ý của câu này là khi mới giàu có thì là khổ tận cam lai, cho rằng ăn ngon mặc ấm là đủ, không chú ý đến thứ khác. Đến đời thứ hai thì bắt đầu xây nhà xây phủ, việc làm ăn dần mở rộng, tay chân cũng dần nhàn hạ hơn. Đến đời thứ ba mà vẫn phú quý thì gia nghiệp đó chắc chắn là đã tích lũy dồi dào, việc làm ăn cũng đã hình thành môn quy nên có dư thừa sức lực để dạy dỗ con cái, chú ý vào chi tiết cuộc sống hơn, giơ tay nhấc chân cũng bớt đi hơi thở con buôn.
Tề gia đến tay Tề lão gia đã là giàu ba đời. Tề phủ tọa lạc ở phía đông kinh thành, vị trí hơi xa kinh thành một chút nhưng cũng không quá xa đến mức bất tiện, cũng không phải là ngoại ô hẻo lánh, ngăn cách bởi sự hoang tàn vắng vẻ. Bên ngoài cổng lớn là sân rộng có thể chứa được mấy chục con ngựa. Việc làm ăn của Tề gia rất lớn, khách nhân thương nhân lui tới đương nhiên không ít có mảnh sân rộng đưa đón khiến nhiều vị khách không cảm thấy bị chậm trễ cũng khiến Tề phủ thêm khí phái. Mà bên trong Tề phủ, nhà cửa đình các, núi đá giả sơn, cây cối hoa cỏ, suối nước hồ nước là do danh gia thiết kế, không những vừa khéo mà lại rất xinh đẹp
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tuong-tu-nhu-mai/41398/chuong-11.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.