*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Edit: Heo con
Cuối năm, Tầm Mộng các tấp nập người qua lại. “Kinh thành tứ thiếu” vừa đến đã khiến rất nhiều người đều nhận ra, nhìn nhau mấy lượt lại càng cảm thấy Tầm Mộng các bất phàm, bằng không sao có thể khiến “Kinh thành tứ thiếu” ghé thăm? Bốn người nhìn quanh một lần, chỉ thấy vị tổng quản kia bận rộn qua lại, không hề thấy tiểu chủ nhân tuấn tú ở đâu.
Tuy đây là lần đầu tiên Liễu Tuấn nhìn thấy ba vị khách nhưng lập tức có thể đoán ra, mấy ngày qua Thanh Ngôn luôn cằn nhằn mãi, muốn quên cũng khó. Vội bước lên thi lễ:
– Vương gia, Vệ đại nhân, nhị vị công tử, mời vào trong này.
Tề Di Phi nhìn Liễu Tuấn, lòng cả kinh đến ngây dại. Tuy rằng năm tháng khiến khuôn mặt này già nua đi mấy phần nhưng hắn vẫn nhớ rõ những lần ông đón hắn vào phủ, tiễn hắn lên kiệu. Mà Liễu Tuấn lại như không nhận ra hắn, khách sáo tiếp đãi, không khác những người còn lại.
– Mộ Vân đâu? Hướng Bân ôn hòa hỏi.
– Hôm nay công tử nhà tôi cùng phu nhân đi thăm người thân, không ở đây.
Liễu Tuấn đưa bốn người vào hậu đường, mang chậu than và trà nóng lên, cung kính đứng bên đáp lời, khóe mắt khẽ đảo qua Tề công tử, trong lòng sớm đã chuẩn bị sẵn.
– Khó có khi Lãnh mỗ ngưỡng mộ ai như vậy, khó khăn lắm mới tìm đến được mà lại công
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tuong-tu-nhu-mai/41395/chuong-8.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.