*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Edit: Heo con
Tự mình rót một chung trà nóng đưa cho Liễu Mộ Vân đang nhìn mình không chớp mắt.
– Sưởi ấm tay đi!
Hắn cũng không nói nhiều, chỉ mỉm cười nhìn Mộ Vân. Bỗng nhiên vẻ mặt Liễu Mộ Vân trở nên trịnh trọng, ngữ khí vội vàng hỏi:
– Ta có thể, có thể gọi ngươi một tiếng đại ca không?
Ánh mắt, nụ cười, ngữ khí của hắn giống hệt với đại ca trong những giấc mơ, không muốn bỏ qua, không muốn mất đi, tuy rằng đường đột nhưng vẫn hỏi ra miệng.
– Làm càn, Hướng Bân vương gia há có phải là để người bình thường như ngươi trèo cao.
Gia đinh quát một tiếng dọa Liễu Mộ Vân còn đang vui mừng. Cho dù luôn ru rú trong xó nhà nhưng đại danh của Hướng Bân vương gia vẫn bay đến Tầm Mộng phường, đó là người trong mộng của bao nhiêu nữ tử trong chốn khuê phòng đây, vừa có tiền có địa vị lại có dung mạo, tài năng. Khuôn mặt tú nhã của hắn đột nhiên tái nhợt lại, vội cứng nhắc đứng dậy thi lễ:
– Thật sự rất xin lỗi, tiểu dân có mắt không nhìn được Vương gia, mạo phạm rồi.
Bối rối quay lại, vô lực nhìn về phía Thanh Ngôn, Lam Ngữ. Hai người thở dài, hôm nay công tử đúng là quá thất thố rồi. Thanh Ngôn lanh lợi vội bước lên đỡ lấy hắn:
– Công tử, người không thoải mái đúng không? Giờ chúng ta đi về đi. Vương gia, công tử
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tuong-tu-nhu-mai/41389/chuong-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.