Trận Ốm này của Nguyễn Vân kéo dài rất lâu.
Đỗ Phong lo lắng cuống cả lên. Từ khi hai người quen biết, chưa hao giờ cỏ ốm nặng như vậy.
“Vân Vân, anh nấu cháo rồi, mau dậy ăn đi em.”
Đỗ Phong ngồi xuống bên giường, xúc cháo lên thổi cho bớt nóng rồi bón cho Nguyễn Vân ăn. Nhưng mới được ba thìa, cô cả nôn mửa.
Đỗ Phong khẽ xoa lưng cô, lo lắng nói: “Anh đưa em đi viện nhé!".
Nguyễn Vân vội vàng xua tay từ chối.
“Không đi bệnh càng nặng đấy! Ngoan, nghe lời anh!”
Nôn sạch sẽ các thứ trong bụng ra, Nguyễn Vân cuối cùng cũng lấy hơi lên tiếng: “Em không thích đến bệnh viện, đến đấy ngửi mùi bệnh viện em còn nôn khiếp hơn”.
“Đến viện điểu trị mới nhanh khỏi!”
“Lâu rồi em không phải vào viện. Chắc ăn phải cái gì không tốt nên mới thế này. Em nghỉ ngơi mấy ngày là khỏi thôi. Anh đừng lo, mau đi làm đi. Giờ anh làm phó chủ nhiệm rỏi, mọi người đều chờ chỉ đạo của anh.”
Thấy cô đang ốm mà còn nghĩ cho anh, thông cảm cho anh, Đỗ Phong không khỏi xúc động.
“Tại anh lúc nào cũng chi nghĩ đến công việc, không chăm sóc em tốt.”
Nguyễn Vân không muốn anh áy náy, bèn nói: “Không phải tại anh, đừng có tự trách mình như dù sao đang ốm cũng nên ăn gì đó vào bụng để lấy sức. Miễn cưỡng ăn nửa bát cháo, Nguyễn Vân nằm xuống nghỉ.
“Uống thuốc đã rồi ngủ.” Đỗ Phong lại giúp cô uống thuốc.
Dọn dẹp lau chùi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tuong-tu-mua-ha-nam-ay/2824880/chuong-21.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.