Từ sau khi nói ra câu nói kia, Đỗ Phong không ngừng cảm thấy hối hận.
Hối tiếc vì nếu Dương Quang thực sự nghe lời cổ vũ của anh mà đi thổ lộ tình cảm với Nguyễn Vân, thì chính là tự tay anh đã đẩy Nguyễn Vân đến bên người khác. Đây không phải là kết quả anh muốn.
Ân hận chính là khuyên người khác mạnh dạn đi tỏ tình trong khi bản thân lại không có dũng khí ấy, chi biết trốn tránh như con rùa rụt cổ.
Nhưng lo lắng của Đỗ Phong là thừa, bởi Dương Quang không đi tìm Nguyễn Vân. Dương Quang để toàn bộ tâm trí vào việc học, mặc dù kết quả các môn cơ sở của anh rất xuất sắc nhưng các môn chuyên ngành thì anh không có năng khiếu cho lắm. Đây cũng chính là điều mà anh vô cùng tiếc nuối. Vì thế, anh rất ngưỡng mộ tài năng của Đỗ Phong.
“Dương Quang, đang học tiếng Anh à?”
Dương Quang đang nửa nằm nửa ngồi trên giường, nhìn thấy Đỗ Phong, bèn ngôi bật dậy nhường chỗ.
Đỗ Phong liếc mắt qua cuốn sách, quả nhiên có bức ảnh. Nếu là người khác, nhất định sẽ trêu chọc Dương Quang vài câu, nhưng anh thì cười không nổi.
“Hôm nay là cuối tuần, anh em có vụ gì “hot” không?” Một người bạn cùng phòng ngó đấu sang.
"Làm việc của cậu đi, nhiều chuyện.” Đỗ Phong thờ ơ nói.
“Hai người đúng là vô vị! Anh em khác hễ cuối tuần một là đi chơi với bạn gái, hai là lên mạng chơi game. Làm gì có ai như hai người, đâm đầu vào học
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tuong-tu-mua-ha-nam-ay/2824862/chuong-10.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.