Ngày hôm sau Triệu Hữu Thời được nghỉ, lười biếng ngủ thẳng đến chín giờ mới thức dậy, sáng sớm Tưởng Phương Dao đã gọi điện báo hành trình cho cô. Tám giờ ra cửa, tám giờ bốn mươi phút tụ họp với Trạch Mẫn và Băng Băng, hiện tại các cô ấy đang đến khách sạn của anh Dương, trên đường đi thuận tiện mua chút quà tặng, cho dù Tưởng Phương Dao không cam lòng, song cũng phải đồng ý. Đến hai giờ chiều, Tương Phương Dao lại gọi điện tới hưng phấn nói: "Tất cả đều xong rồi, chúng tớ còn gặp được anh Dương, anh ấy đúng là người tốt, để cho tớ bắt tay giảng hòa với anh em anh ấy. Mấy ngày nữa tớ sẽ mời khách ở chỗ anh Dương, đến lúc đó cậu nhất định phải đến, không được từ chối đấy."
Nói xong lại chuyển sang chuyện khác, "Triệu Hữu Thời, chừng nào cậu mua di động, tớ muốn nhắn tin buôn chuyện với cậu cơ, giờ này ai còn dùng điện thoại bàn chứ. Trong nhà tớ có mấy máy di động cũ không ai dùng, vẫn còn tương đối mới, tớ tặng cho cậu nhé!"
Trên đùi Triệu Hữu Thời đang đặt sách, cô đã đọc hết một nửa sách tiếng Anh thời đại học của chị gái, cô coi nội dung bài khóa như một câu chuyện, đọc cũng không cảm thấy nhàm chán, nghe Tưởng Phương Dao nói, cô từ từ lật một trang giấy, ngón tay chạm vào trang giấy phát ra tiếng sột soạt khiến người ta ngứa ngáy: "Không cần đâu, chị tớ bảo chờ hôm chị ấy nghỉ sẽ dẫn tớ đi mua di động."
Tưởng Phương Dao reo hò: "Tốt quá, tớ nói với cậu này tớ cũng muốn đổi di động, nhưng đành phải chờ đến tháng chín chứ giờ chỉ có nước bán thận."
Thực ra Triệu Hữu Thời cũng không muốn mua di động, có di động hay không cũng chả ảnh hưởng gì, cô thà tiết kiệm tiền để góp vào "quỹ chân giả" còn hơn, nhưng cô sắp rời khỏi tỉnh đi học, không có di động quả thực bất tiện.
Buổi tối chị gái trở về hỏi cô: "Hôm nay đã lên mạng xem di động chưa? Nhìn trúng chiếc nào?"
Triệu Hữu Thời: "Đến lúc đó tùy tiện mua một chiếc là được."
"Sao vậy được, đã mua thì phải mua loại tốt, hiện tại em là người lớn rồi, chuyện gì cũng phải giữ thể diện. Cuối tuần chị dẫn em đi mua vali mới, còn cả quần áo và cặp sách nữa."
Vậy tiền cho "quỹ chân giả" kia lại bị giảm rồi, Triệu Hữu Thời ôm lấy cánh tay chị gái, dựa vào người chị: "Cái gì mà thể diện chứ, bộ dạng em không xấu, em không cần mấy thứ kia, chị lắp chân giả đi thì thể diện gì em cũng có."
"Này, em sợ chị tàn tật làm mất mặt em sao?" Triệu Hữu Vi cố ý nói vậy để trêu Triệu Hữu Thời, "Người khác đều nói em chăm chỉ, nhưng dì Vương bảo em đọc sách cả ngày đến phát ngốc rồi, xem ra dì ấy nói không sai, kì nghỉ hè này em tranh thủ nghỉ ngơi ra ngoài chơi với bọn Tưởng Phương Dao đi."
Dừng một chút, chị nói tiếp: "Chuyện chân giả không cần phải vội, chị cũng quen như vậy rồi, từ khi đi nhà trẻ đến giờ đã hai mươi năm rồi, đột nhiên lắp thêm một chiếc chân giả, chị sợ không đi được."
Từ nhỏ Triệu Hữu Thời đã biết chị mình khác với những người khác, trước kia cha mẹ vừa phải kiếm tiền nuôi hai chị em, vừa phải phụng dưỡng ông bà hai bên. Bình thường chỉ tích góp được một chút tiền, nhưng cũng lập tức tiêu tốn cho việc học tập và chữa bệnh, nên việc lắp chân giả cho chị gái buộc phải kéo dài. Cho tới hôm nay chị gái đã đi làm được hai năm, tiền tiết kiệm trong nhà lại bắt đầu phải dùng cho Triệu Hữu Thời, chuyện chân giả dường như còn xa lắm.
Triệu Hữu Thời không lay chuyển được chị gái, chị gái nói một là một hai là hai, cô đành phải vâng lời. Thứ bảy chị gái túm cô đi dạo phố chọn mua đồ đạc, chị gái đi lại không tiện, đi một đoạn lại phải nghỉ ngơi, đi đến đâu cũng có những ánh mắt khác thường nhìn vào, các cô đã sớm tập mãi thành quen, lần trước hai chị em đi dạo phố hình như là hai năm trước.
Dù sao Triệu Hữu Thời vẫn còn nhỏ, mới tròn mười tám tuổi, dù bình thường cô hướng nội chín chắn, nhưng các cô gái ở tuổi này ai lại không thích cái đẹp chứ. Hai bộ quần áo, một chiếc váy mới, cô thích đến mức không rời ra được, thay đổi nhìn ngắm hết lần này đến lần khác trong gương, quả nhiên là người đẹp vì lụa. Cô cũng "hoảng sợ" với chính mình, cảm thấy mình như mắc bệnh tự yêu bản thân, đỏ mặt cởi quần áo ra.
Hôm sau chị gái lại tiếp tục nói: "Quần lót và áo lót cũng phải thay đổi, hiện tại em ở ngoại trú thì không sao, về sau ở trong trường mấy thứ này phơi bên ngoài không thể quá khó coi!" Lại liếc qua ngực Triệu Hữu Thời, "Này hiện tại em là cup B hay C, hình như cũng hơi lớn đấy."
Triệu Hữu Thời cúi đầu nhìn ngực mình, lấy tay đo một chút, cô cũng không rõ là lớn hay nhỏ, một lúc sau mới nhớ ra tay vừa sờ vào búa rất bẩn, cô ghét bỏ "a" một tiếng, lấy giẻ lau búa, chị gái hỏi cô đang làm gì, Triệu Hữu Thời trả lời: "Dưới cầu thang lộ ra hai chiếc đinh, em gõ lại một chút."
Nhà các cô đã lâu đời, bề ngoài nhìn qua có chút phong cách kiến trúc thời dân quốc, cầu thang bằng gỗ. Năm năm trước hàng xóm từng góp tiền sửa chữa, nhưng lần trước khi Triệu Hữu thời cầm thư thông báo trúng tuyển chạy về mới phát hiện lòng bàn chân bị sứt, cô mới biết có đinh lộ ra ngoài cầu thang, lo chị gái giẫm phải, cô đã sớm nghĩ đến việc sửa chữa, hôm nay mới nhớ ra.
Chị gái cười: "Được rồi, sau này sẽ sửa lại, chị đi mua đồ ăn, em cẩn thận một chút."
Triệu Hữu Thời tự xưng là người toàn năng, trong nhà chỉ có hai chị em, dù vòi nước dò, cống thoát nước tắc, bóng đèn hư, quạt điện không chạy được, thậm chí chập mạch, cô đều có thể sửa được, đóng hai cây đinh là chuyện rất nhỏ.
Búa và kìm đồng loạt ra trận, không bao lâu sau Triệu Hữu Thời đã làm xong, đang vỗ tay muốn đứng dậy, đột nhiên nghe thấy ngoài hành lang truyền đến tiếng nói vô cùng quen thuộc.
"A, Hữu Vi, cháu vừa về à, bọn cậu đến chủ yếu là muốn tìm cháu."
"Cậu mợ, hai người mới đến ạ, có việc gì ạ? Cháu vừa đi mua đồ ăn về, cậu mợ ở lại ăn cơm trưa nhé."
"Ơ, mua tôm à, cậu mợ sẽ không ở lại ăn đâu, còn phải đi làm nữa." Cậu nói, "Cậu tìm cháu là có chút việc, phần tiền kia cháu đã mượn năm năm rồi, cậu nghe nói Tiểu Thời cũng đã thi đỗ Thanh Hoa, khi nào các cháu mới có thể trả tiền đây. Cháu cũng biết tình hình trong nhà cậu đấy, năm nay em cháu muốn kết hôn, đang cần tiền đây."
"Cậu lên lầu rồi nói."
"Nói ngay ở đây đi, mỗi lần đều trốn lên lầu, lần nào cũng bị cháu trì hoãn. Hữu Vi, cậu là cậu ruột của cháu, cháu không thể quỵt nợ, đã bao nhiêu năm rồi."
Triệu Hữu Thời không lên lầu, do dự đứng ở cầu thang, dì Vương đột nhiên đi vào, liếc mắt nhìn thấy Triệu Hữu Thời, hoảng sợ: "Ôi, làm dì sợ muốn chết, sao cháu lại đứng ở đây. Chị cháu nói với dì bảo cháu ở yên trong nhà, mau vào đi." Nói xong dì kéo Triệu Hữu Thời lên lầu, "Trẻ con không cần quan tâm chuyện của người lớn, cháu đi vo gạo nấu cơm trước đi, cháu xem dì mang thức ăn lên cho cháu luôn rồi này, dì đi vệ sinh rồi giúp cháu cắt tôm."
Triệu Hữu Thời nhìn qua túi nilon, quả nhiên là chị gái mua tôm sống, trong nhà hiếm khi mới mua được một lần vậy mà cậu lại nói như vậy.
Cô nhanh nhẹn làm việc, vo gạo rửa rau súp lơ cũng không mất bao lâu, tiếng nói dưới lầu không ngừng truyền từ cửa sổ vào nhà bếp, cậu hét: "Cháu coi chúng ta là ngốc sao? Hôm qua Kiện Kiện tận mắt nhìn thấy cháu và Tiểu Thời đi mua một đống quần áo giày dép, còn mua cả di động nữa, cái này gọi là không có tiền sao? Vậy thế nào mới gọi là có tiền chứ? Cháu là thành phần trí thức trong công ty lớn, cậu chỉ là công nhân, rốt cuộc là nhà ai mới nghèo chứ. Năm đó cậu thấy các cháu đáng thương mới vội vàng móc mấy vạn ra cho các cháu mượn, giờ các cháu lại giở giọng quỵt nợ."
Không biết chị gái nói gì, giọng của cậu càng to hơn: "Cháu còn mặt mũi nhắc đến cha mẹ mình ư? Là do chân của cháu mới liên lụy đến bọn họ. Bọn họ vất vả như vậy đều là vì cháu, cháu đúng là sao chổi, cha cháu chở hàng bao nhiêu năm như vậy không xảy ra chuyện, cháu ngồi lên xe một phát xảy ra tai nạn ngay, làm hại cha mẹ cháu chết đuối, còn cháu chỉ có một chân thì không việc gì. Mọi người đều là hàng xóm của nó, mọi người nói xem có đúng như vậy không, có nhà ai sống dễ dàng chứ..."
"Xoạt" một tiếng, Triệu Hữu Thời ném rau xuống, vòi nước còn chưa đóng, nhìn xung quanh chỉ thấy có búa và dao thái thịt.
Triệu Hữu Vi vẫn đang chống gậy đứng ở đó, hàng xóm đang bàn ra tán vào, không phải lần đầu cậu cô tới đây đòi nợ, nhưng lại là lần đầu tiên đứng trước đám đông, không để ý thể diện chửi ầm lên.
Mọi người đang do dự có nên tiến lên khuyên nhủ hay không, đột nhiên thấy một người lao ra từ trong hành lang, mặc áo phông màu xanh, tóc buộc đuôi ngựa, tay phải cầm búa, khuôn mặt tái nhợt, dáng vẻ nhỏ bé, hùng hổ, mọi người ngạc nhiên, trơ mắt nhìn cô bỗng nhiên đứng giữa sân.
Triệu Hữu Vi kinh ngạc: "Tiểu Thời..."
"Chị đừng lên tiếng." Giọng nói của Triệu Hữu Thời trầm tĩnh, nhìn thẳng cậu mợ, gằn từng tiếng, "Từ khi đi học chị cháu vẫn luôn là tấm gương sáng, từng tốp học sinh nhập học đều sẽ được nghe thầy cô giáo chủ nhiệm kể chuyện của chị cháu. Chị ấy chỉ có một chân không thể tập thể thao, người khác luyện tập, chị ấy chủ động quét dọn vệ sinh ở trong phòng, chị ấy dùng một chân nhảy dây, mỗi phút có thể nhảy được 130 cái, mỗi lần thi chị ấy đều lọt top 10, được lên báo chí TV, chưa tốt nghiệp đã được tập đoàn Thời Đại mời làm việc. Trước đây cháu ham chơi không thích học tập, chị cháu mắng cháu, giám sát cháu, hiện tại cháu thi đỗ Thanh Hoa, thầy giáo bảo cháu đi diễn thuyết trước mặt các em học sinh mới nhập học."
Cô ưỡn ngực ngẩng đầu, cầm chặt búa: "Mọi người ai có bản lĩnh dạy dỗ được ra người con gái như chị cháu, ai có bản lĩnh dạy ra được người như cháu. Hai người dựa vào cái gì mà nói chị cháu liên lụy đến cha mẹ, chuyện hãnh diện nhất của cha mẹ cháu là có chị cháu!"
Chiếc búa cô cầm trong tay rất khủng bố, cậu và mợ phải lùi về sau mấy bước, vừa giận vừa sợ: "Cháu muốn làm gì?"
"Chị cháu nói hai người là người lớn, dù đúng hay sai chúng cháu đều phải lễ phép, nhưng dựa vào cái gì mà cháu phải lễ phép với hai người chứ. Lúc trước khi bà ngoại mất để lại mười vạn bảo hai nhà chia đều, hai người giấu tiền đi, cháu và chị gái còn đi học, trong nhà cần gấp tiền để lo đám tang mới ghi giấy vay nợ mượn ba vạn. Hiện tại chị cháu đã đi làm, nhưng tiền lương không cao, còn phải nuôi cháu, hai năm nay vẫn còn nợ một nửa, các người coi một nửa này là tiền lãi, vẫn còn bắt chúng cháu trả ba vạn tiền gốc!"
Chuyện của nhà họ Triệu bảo sao hay vậy, chứ ai biết được sự thật, hiện giờ mọi người mới hiểu rõ nguyên nhân. Từ trước đến nay Triệu Hữu Thời nói chuyện cũng không lớn tiếng, dịu dàng ít nói, hơi tí là đỏ mặt, lúc này lại nói vô cùng có trật tự rõ ràng, không hề thấy sự nhát gan ngượng ngùng đâu, nói thẳng chuyện xấu trong nhà, không để lại chút mặt mũi nào cho người lớn.
Triệu Hữu Thời cầm búa bước về phía trước mấy bước, cậu cô mặt đỏ tía tai, không để ý mợ cô đang kéo, tức giận nói: "Chị mày dạy mày như vậy sao, không biết phân biệt tốt xấu, còn muốn giết người phải không? Mọi người nhìn xem, đây là cháu ngoại của tôi đấy..." Tiếng cậu cô ngập ngừng, búa đã giơ lên trước mặt, suýt chút nữa hét chói tai, lại thấy Triệu Hữu Thời đột nhiên kéo tay qua, nhét búa vào trong tay cậu ta.
"Đòi tiền thì không có, muốn chết thì có một người, cậu giết cháu đi." Triệu Hữu Thời thản nhiên nói ra một câu khiến mọi người còn chưa hết giật mình lại nghe thấy cô nói tiếp, "Các cô các chú giúp cháu báo cảnh sát, nói có người muốn giết người, trên búa có dấu vân tay của cậu ấy, mọi người cũng nhìn thấy cậu ấy muốn giết cháu."
Triệu Hữu Vi lo lắng: "Tiểu Thời, em làm gì vậy, cậu mợ..."
Cậu cô giơ búa lên, vừa sợ vừa giận: "Mày đừng cho là tao không dám, hôm nay trước mặt mọi người tao sẽ dạy dỗ mày, xem em gái tao đã sinh ra đứa con gái như thế nào!"
Hàng xóm sốt ruột đều khuyên bảo, có người kéo cậu cô, có người nháy mắt với Triệu Hữu Thời, không ai chú ý đến tay Triệu Hữu Thời từ từ chuyển về đằng sau lưng.
Trạch Mẫn đứng cách đó không xa, đứng ngoài hóng hớt, anh ta khẽ nở nụ cười, đánh giá Triệu Hữu Thời, không nghĩ tới cô nói chuyện lưu loát như vậy, xem ra là mấy năm không nói lời nào, tích góp một lần nói hết cho xong. Đúng lúc anh ta tính rời khỏi đám người, trong đầu lại đột nhiên hiện lên bước ngoặt trong tình tiết câu chuyện, Triệu Hữu Thời nói sao mà quen tai như vậy, đang do dự nên tiếp tục xem hay không, đột nhiên thấy Triệu Hữu Thời chuyển tay về phía sau lưng.
Triệu Hữu Thời lần mò, tim đập nhanh, phơi nắng dưới ánh mặt trời khiến cho đầu cô cũng nóng lên, cô không còn nghe rõ âm thanh xung quanh, chỉ thấy cậu đang không ngừng mắng chửi. Khi cha mẹ còn sống cậu ít khi chế giễu, từ khi cha mẹ mất đi cậu bắt đầu vênh mặt hất hàm sai khiến các cô, chị cô luôn dễ dàng tha thứ bởi vì hiện giờ họ là người thân duy nhất của các cô, Triệu Hữu Thời không cần người thân, cô có chị gái là đủ rồi, "tàn phế", "sao chổi", "chết", mấy chữ này không ngừng đâm vào mắt cô, ý nghĩ không ngừng dâng lên, sờ vào đồ vật kia, đang muốn rút ra, trên tay đột nhiên nóng lên bị người cầm lấy.
"Em học cũng nhanh thật đấy, giờ tính bán nghề sao?"
Nhét dao vào trong tay hắn, gọi người báo cảnh sát hắn mưu sát, trên dao có dấu vân tay của hắn, còn có người làm chứng, em còn sợ không trả thù được sao?
Chuyện của mình thì tự đi mà giải quyết, có gan em đâm hắn một dao ấy! .
||||| Truyện đề cử: Thế Thân Hoàn Hảo |||||
Trạch Mẫn nắm tay Triệu Hữu Thời, trước khuôn ngực to lớn là một cô nhóc gầy yếu, ngực cô vẫn còn không ngừng nhấp nhô lên xuống, trước ngực còn có vết ố màu đen, không ngờ lá gan lớn như vậy.
"Mọt sách, giắt dao trên lưng sao không đâm chết mình đi?"
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]