Chương trước
Chương sau
Người dịch: Rabbitlyn



Tầm mắt của Thẩm Đạo lướt qua Chu Dực Xuyến đứng trong rào chắn, rồi lại quay đầu nhìn Triệu Hữu Thời ngồi ở ghế dự thính, khóe miệng khẽ cong lên, nụ cười vẫn ấm áp như trước. Triệu Hữu Thời không ngừng dán mắt vào chân anh, hai chân của Thẩm Đạo vẫn bình thường, nhưng khi bước đi hai đùi hình như có vấn đề, Triệu Hữu Thời không biết anh đã xảy ra chuyện gì, lúc này trong lòng cô có rất nhiều thắc mắc.

Ánh mắt tất cả mọi người trong tòa án đều đổ dồn vào nhân chứng mới đột nhiên xuất hiện, Chu Dực Xuyến mặc bộ quần áo tù nhân màu vàng, tưởng là Thẩm Đạo nhìn về phía ả, song ánh mắt của anh không hề giao với ánh mắt ả, Chu Dực Xuyến run giọng: "Anh Thẩm Đạo..." Nhưng Thẩm Đạo đã ngồi xuống, không hề đáp lại ả.

Công tố viên: "Nhân chứng Thẩm Đạo là bạn trai của nạn nhân Triệu Hữu Vi khi còn sống, còn bị cáo Chu Dực Xuyến trên danh nghĩa là em họ của Thẩm Đạo. Hai ngày trước tôi nhận được đoạn ghi âm này."

Không ai biết nội dung trong đoạn ghi âm là gì, Triệu Hữu Thời cũng không đoán ra được trong đoạn ghi âm chứa điều gì quan trọng, Trạch Mẫn khẽ nói bên tai cô: "Hãy tin tưởng anh Thẩm Đạo."

Triệu Hữu Thời quay đầu nhìn anh, Trạch Mẫn vén tóc cô ra sau tai: "Tin tưởng anh Thẩm Đạo, anh ấy có thể lấy được chứng cứ, nhất định không phải là làm bừa."

Triệu Hữu Thời lại nhìn về phía Thẩm Đạo, gật đầu: "Vâng."

Bắt đầu phát đoạn ghi âm, người phụ nữ nói: "Tìm tôi có chuyện gì?"

Là một giọng nói xa lạ, Triệu Hữu Thời chưa bao giờ nghe qua, tiếp đó là giọng nói của Thẩm Đạo: "Ngồi đi, muốn uống gì?"



Người phụ nữ gọi một cốc cà phê, hai người trò chuyện vài câu, sau đó người phụ nữ nói: "Xuyến Xuyến thế nào rồi?"

Thẩm Đạo: "Hẳn là em đã xem tin tức."

Người phụ nữ thở dài: "Sao lại xảy ra chuyện như vậy, đồ tiện nhà họ Triệu kia..." Người phụ nữ như nghĩ ra gì đó, đột nhiên ngừng lại, chuyển sang chuyện khác, "Chân anh sao vậy?"

Thẩm Đạo im lặng, lập tức nói: "Mấy năm trước xảy ra tai nạn xe, không có vấn đề gì đâu."

Triệu Hữu Thời nắm chặt tay, Trạch Mẫn động viên xoa tay cô, Chu Dực Xuyến đứng ở kia gọi tên Thẩm Đạo: "Anh Thẩm Đạo..."

Thẩm Đạo không để ý tới ả, chánh án bảo mọi người trật tự, tiếp tục phát đoạn ghi âm, lại trò chuyện, rồi Thẩm Đạo lại chuyển đề tài về Chu Dực Xuyến.

"Nhiều lần Xuyến Xuyến nhắm vào Hữu Vi, anh vẫn chỉ nghĩ là do con bé tùy hứng mà thôi, không làm chuyện gì xấu. Thực ra lúc trước anh nghe thấy con bé cố ý đâm xe vào Hữu Vi, anh nên đề cao cảnh giác mới phải, hiện tại chân anh thành ra thế này có lẽ chính là báo ứng."

Đối phương dường như không đành lòng: "Anh đừng tự trách, chuyện này không liên quan đến anh, mọi người trong nhà đều hiểu Xuyến Xuyến mà, mọi người quá chiều cô ấy nên mới khiến cô ấy tùy hứng như vậy."

"Hiện tại nghĩ lại, anh vẫn còn không dám tin lúc trước con bé thực sự muốn đâm chết Hữu Vi."

Người phụ nữ thở dài: "Anh có biết tại sao cô ấy đột nhiên về nước không, là vì cô ấy nghe thấy anh đang qua lại với người phụ nữ kia, nên mới vội vàng trở về. Em cũng không dám tin cô ấy lại làm ra chuyện đó, không ngờ lại thật sự muốn đâm chết bạn gái anh. Sau khi xong việc cô ấy gọi điện kể cho em nghe, em có thể làm gì chứ, chỉ đành cười ứng phó với cô ấy thôi."

Tiếp đó lại là một cuộc hội thoại dài, Triệu Hữu Thời suy nghĩ nói với Trạch Mẫn: "Em nhớ ra rồi, cô ta là bạn của Chu Dực Xuyến, trước kia cô ta từng đi cùng Chu Dực Xuyến ăn cơm với chị em."

Trạch Mẫn cũng có ấn tượng với người này, đoạn ghi âm vẫn còn tiếp tục, tất cả đều là việc người phụ nữ kia nhớ lại những lời Chu Dực Xuyến từng nói với cô ta. Chu Dực Xuyến vô cùng hận Triệu Hữu Vi, thường xuyên nguyền rủa, còn nói phải để cho Triệu Hữu Vi chết ngoài ý muốn. Trong tòa án dần dần xôn xao, Chu Dực Xuyến không dám tin, nhưng vẫn cố gắng khống chế tâm trạng của mình, không nhịn được mới lớn tiếng: "Không phải như thế!"

Chánh án: "Xin bị cáo giữ im lặng, chú ý khống chế cảm xúc. Mời công tố viên tiếp tục."

Đoạn ghi âm kết thúc, Triệu Hữu Thời nghĩ đã xong rồi, ai ngờ công tố viên lại ấn tiếp đoạn ghi âm thứ hai. Lần này cô nghe ra giọng người trong đoạn ghi âm là ai, cắn răng, lại muốn ấn ngón tay mình, đúng lúc Trạch Mẫn đè tay thay vào.

Lúc đầu đoạn ghi âm rất nhỏ.

"Chuyện lớn như vậy mà anh cũng không nói với em một tiếng."

"Ai cho em mang gã vào nhà."

"Gã nói có thể cứu được con gái chúng ta."

"Ngài Thẩm, tôi đã đến đây rồi, ngài nói cho rõ ràng đi, tiền của tôi đâu?"

"Chúng ta không quen biết, tiền gì chứ?"

Đến lúc này, âm thanh đột nhiên to lên, có thể nghe rõ từng tiếng gằn giọng.

"Giả ngu à? Đó là người giúp việc nhà các người, vậy mà ông còn giả ngu?"

"Ông có biết con gái ông ngoài giết người còn làm gì không?"

"Bốn năm trước, không đúng phải là năm năm trước chứ, con bé què nhà họ Triệu kia từng bị người đánh vào viện, có biết là do ai làm không? Là tôi đấy. Có biết tại sao tôi lại làm vậy không? Do con gái ông đấy. Là con gái ông cung cấp địa chỉ nhà họ Triệu, con gái ông chỉ mong con bé què nhà họ Triệu kia chết đi, nói cô ta không giết người ư? Đừng nói tận mắt tôi nhìn thấy cô ta giết người, cho dù không nhìn thấy tôi cũng khẳng định là con gái ông làm, cô ta đã sớm có âm mưu rồi."

"Nếu ông không tuân thủ ước định ban đầu giao tiền cho tôi, vậy tôi sẽ vạch trần tất cả chuyện này ra ngoài, cho con gái ông không được chết tử tế!"

Triệu Hữu Thời run giọng: "Súc sinh..." Hóa ra tất cả mọi chuyện đều là do Chu Dực Xuyến làm, sở dĩ Đại Lưu trả thù chị cô đều là do Chu Dực Xuyến ở phía sau góp phần. Triệu Hữu Thời nhìn về phía Chu Dực Xuyến, sao trên đời này lại có người phụ nữ ác độc đến vậy, người ác như vậy sao vẫn còn sống được đến giờ, Triệu Hữu Thời hận không thể xẻ thịt lột da Chu Dực Xuyến, dùng máu của ả để cầu xin sự tha thứ của chị gái.

Công tố viên bật xong đoạn ghi âm, hỏi Thẩm Đạo: "Nhân chứng Thẩm Đạo, bình thường ở chung với bị cáo, anh có phát hiện bị cáo có gì bất thường không?"

Thẩm Đạo: "Bởi vì chuyện lần đó cô ta cố ý đâm người, nên trong thời gian đó tôi không hề qua lại với bị cáo, trước mấy hôm xảy ra vụ án, đột nhiên bị cáo nói với tôi 'Em xin lỗi'."

"Em xin lỗi ư? Xin lỗi là có ý gì?"

Thẩm Đạo lắc đầu: "Lúc ấy tôi cũng không hiểu, sau đó nghĩ lại, có lẽ là cô ta đã sớm lên kế hoạch rồi."

Chu Dực Xuyến đột nhiên không khống chế được cảm xúc: "Không phải, anh Thẩm Đạo. Lời xin lỗi là em muốn giải thích với anh, không phải như vậy đâu anh Thẩm Đạo..."

Chánh án lại bảo ả kiềm chế cảm xúc. Tiếp đó lại có một nhân chứng ra tòa, Triệu Hữu Thời hoàn toàn không nghĩ tới nhân chứng lại là dì Mai giúp việc nhà họ Thẩm. Dì Mai nói: "Tôi làm việc ở nhà họ Thẩm đã gần hai mươi năm, ông chủ và phu nhân vô cùng tin tưởng tôi, cho nên ông chủ ra lệnh cho tôi đi làm chuyện này. Tôi cầm di động của Đại Lưu mới biết được hóa ra trong di động có chứng cứ quan trọng như vậy. Sau đó cậu Thẩm tìm tôi, bảo tôi tìm cơ hội ghi âm." Trong mắt dì Mai rưng rưng, cúi đầu xoa mắt, "Tôi nhìn thấy cậu ấy trưởng thành, sao lại có thể nhẫn tâm được, một người tốt như cậu ấy lại trở nên như vậy..."

Bà Thẩm ngồi ở ghế dự thính bị người kéo ra ngoài cuối cùng không thể giữ được hình tượng nữa, chửi ầm lên: "Đồ chó ăn cây táo rào cây sung này."

Chánh án muốn duy trì trật tự cho tòa án thì đột nhiên dì Mai nhìn về phía bà Thẩm, lớn tiếng: "Phu nhân, người đang làm trời đang nhìn đấy. Các người làm chuyện xấu, vô duyên vô cớ hại chết con cái nhà người khác. Tôi cũng là người có lương tâm, tôi không thể vì tiền giúp các người làm chuyện xấu, hai mẹ con các người sẽ gặp báo ứng."

Bà Thẩm không chịu được nữa, lập tức ngất đi, được người mang ra ngoài.

Lần này tòa thẩm vấn vô cùng lâu, có thêm nhân chứng và chứng cứ mới, kết cục của Chu Dực Xuyến đã định rồi. Triệu Hữu Thời đột nhiên cảm thấy bình tĩnh, nhớ tới lời dì Mai vừa nói, "Người đang làm trời đang nhìn". Triệu Hữu Thời nghĩ đến người giúp việc trong nhà họ Thẩm hai mươi năm còn giúp chị gái.

Sau khi chờ được mọi người trật tự, chánh án nhìn về phía Chu Dực Xuyến: "Bị cáo Chu Dực Xuyến, cô có quyền nói những lời cuối cùng, cô còn gì muốn nói không?"

Chu Dực Xuyến hồn bay phách lạc, mặt nhòa nước mắt, rốt cuộc chuyện ngày đó xảy ra như thế nào? Ả không muốn Thẩm Đạo mang Triệu Hữu Vi về Australia, ả không thể tưởng tượng được chuyện Thẩm Đạo kết hôn với người phụ nữ khác, cho nên ả tự mình đi tìm Triệu Hữu Vi. Trời mưa to, ả gọi taxi đi, ngõ Ngô Đồng vừa cũ vừa tối, không có bóng người, Triệu Hữu Vi mở cửa cho ả, trong nhà không có người.

Chu Dực Xuyến không muốn đi vào trong ngôi nhà tồi tàn kia, đứng ở cửa: "Rời khỏi anh Thẩm Đạo đi, tôi cho cô tiền có thể sống hết nửa đời còn lại. Lần này đi Australia, cô nhất định sẽ không đạt được kết quả mong muốn, cha mẹ anh Thẩm Đạo chắc chắn sẽ không tiếp nhận cô."

"Cô Chu, cám ơn ý tốt của cô. Nếu không có chuyện gì mời cô về đi."

"Không phải lắp chân giả vào là có thể che giấu được chuyện cô là người tàn phế. Lúc tháo chân giả xuống, nhìn thấy chân thật của mình cô không cảm thấy bản thân thật ghê tởm sao?"

"Cô nói đưa tiền cho tôi, vậy số tiền đó ở đâu ra? Cô cũng không có quan hệ huyết thống với nhà họ Thẩm, cô cũng chả thân chả quen gì với Thẩm Đạo, hơn nữa anh ấy chưa từng bao giờ để cô vào trong mắt, rốt cuộc cô có thân phận gì mà nói với tôi chuyện này?"

Triệu Hữu Vi thoạt nhìn yếu đuối, nhưng phản bác vô cùng sắc bén, Chu Dực Xuyến bị chị chọc giận, vì thế hai người cãi nhau, sau đó xảy ra chuyện...

Chu Dực Xuyến lắc đầu: "Không có..." Dừng một chút lại đột nhiên nói, "Có, có!"

Ả liếc về chỗ nhân chứng, Thẩm Đạo đã không còn ngồi ở đó, nhưng dường như ả vẫn nhìn thấy anh, "Sau khi bị đưa đến Australia, em không có bạn bè, cũng không biết nói tiếng Anh, chỉ có anh ở bên cạnh em, mang em đi siêu thị nhận biết từ, để cho em mặc cả với người bán, mỗi tuần đều đi xem hai bộ phim tiếng Anh với em, em cũng chỉ là một người bình thường, sao có thể không thích anh chứ?" Ả lại nhìn về phía chánh án, hai mắt đẫm nước, "Nhưng ngài chánh án à, tôi thực sự không cố ý, tôi thừa nhận lúc đó mình hoảng sợ, tôi sợ sẽ phải ngồi tù, lần đó thật sự chỉ là tai nạn thôi, tôi không nghĩ tới cô ta sẽ chết, tôi chỉ nghĩ cô ta sẽ bị thương, sau đó không đi Australia được, tôi thật sự chỉ nghĩ như vậy, tôi không nghĩ đến chuyện giết người."

Mặt chánh án không hề thay đổi: "Hiện tại tạm nghỉ, bồi thẩm đoàn tiến hành thảo luận, kết quả chính là bản tuyên án, mời cảnh sát dẫn bị cáo Chu Dực Xuyến đi."

Chu Dực Xuyến bị mang đi, bồi thẩm đoàn bắt đầu thảo luận. Một lát sau, chánh án nói: "Mời cảnh sát mang bị cáo Chu Dực Xuyến ra tòa."

Triệu Hữu Thời biết tiếp theo sẽ là thời khắc cuối cùng, chánh án nói xong sẽ là chấm dứt tất cả, cô nắm chặt tay Trạch Mẫn, dường như làm vậy có thể tăng thêm sức mạnh.

"Bồi thẩm đoàn đã nghe đầy đủ ý kiến tranh luận của hai bên và đã ra quyết định. Tòa án nhân dân thành phố Lô Xuyến xác định bị cáo Chu Dực Xuyến cố ý giết người, trải qua điều tra xác định bị cáo Chu Dực Xuyến cố ý giết hại Triệu Hữu Vi, sau đó còn chạy trốn khỏi pháp luật, phạm tội rõ ràng, chứng cứ đầy đủ. Người bị hại Triệu Hữu Vi mặc dù thân thể tàn tật, nhưng không ngừng vươn lên. Sau khi phạm tội bị cáo không có bất cứ ăn năn nào, ảnh hưởng lớn đến xã hội, luật sư bào chữa cho bị cáo nói chỉ là ý đồ chủ quan không khớp với sự thật, bên bồi thẩm đoàn không đồng ý.

Hiện tại tiến hành tuyên án công khai, mời toàn thể đứng dậy."

Triệu Hữu Thời đứng dậy mới phát hiện chân run rẩy, Trạch Mẫn giữ eo nhấc cô lên, để cho cô dồn toàn bộ sức nặng sang người anh, tay kia vẫn nắm chặt tay cô, cúi đầu, Triệu Hữu Thời cũng hơi khó chịu, hai người nhìn nhau một lát, mới nhìn về phía chánh án.

"Căn cứ vào điều 232 "Luật pháp nước CHND Trung Hoa", phán quyết như sau: Viện kiểm sát nhân dân thành phố Lô Xuyên quyết định tội cố ý giết người của Chu Dực Xuyến thành lập, phán án tử hình, lập tức thi hành."

Chu Dực Xuyến hoàn toàn sụp đổ, không muốn bị cảnh sát mang đi, lớn tiếng khóc gào: "Không, tôi không cố ý, tôi không muốn chết, mẹ, mẹ cứu con..."

Bà Thẩm đã ngất bất tỉnh nhân sự.

"Chu Dực Xuyến!"

Đột nhiên có người lớn tiếng gọi, tất cả mọi người đều nhìn về nơi phát ra tiếng. bên ghế dự thính, Triệu Hữu Thời ăn mặc nghiêm chỉnh, tóc dài buộc gọn, đứng thẳng, giọng nói mạnh mẽ: "Lần đầu tiên tôi tin là có quỷ thần, cô hãy ngẩng đầu nhìn lên trời xanh đi."

Mọi người nhìn theo ngón tay cô chỉ, trên trần nhà tòa án là ngọn đèn trắng xóa, không có gì nhưng lại dường như có gì đó. Khi tòa án được xây dựng ban đầu, mỗi một viên gạch đều mang theo một sức mạnh.

Phía trên tòa án trang nghiêm đều có trời xanh đang nhìn, tay giơ lên trời, thương xót chúng sinh.

Chánh án gõ búa, "Cộp", "Kết thúc phiên tòa!"
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.