Chóp mũi tràn ngập mùi thuốc nhàn nhạt.
Diệp Tĩnh Hồng vất vả mở mắt ra, thân thể bởi vì cả đêm miệt mài mà có chút bủn rủn, tầm mắt hoảng hốt từ nóc giường dời về phía trước giường, sau khi đối diện với dung mạo anh tuấn quen thuộc kia, rốt cục triệt để tỉnh lại.
Môi mỏng kia ấm áp hôn qua thân thể.
Tiếng nói kia trầm thấp thổ lộ lời yêu.
Còn có nước mắt kia lạnh lẽo… thấm tận xương tủy.
Ký ức đêm qua từng cái từng cái hiện lên trước mắt.
Vừa điên cuồng, lại triền miên.
Diệp Tĩnh Hồng khẽ run một lúc, nghĩ đến hành vi vô liêm sỉ của Chu Tư Kỳ, chỉ cảm thấy một cỗ tức giận xông lên đỉnh đầu, lập tức từ trên giường ngồi dậy.
Chu Tư Kỳ vẫn dựa vào đầu giường, con mắt nửa mở nửa khép, tiếng nói không tránh khỏi một tia lười biếng ủ rũ: “Đại ca, ngươi tỉnh rồi?”
Diệp Tĩnh Hồng thấy thái độ của y coi như không có chuyện gì xảy ra, càng cảm thấy tức giận, từng chữ từng chữ nói: “Chu Tư Kỳ, ngươi thực sự khinh người quá đáng!”
Nói, giơ tay vung chưởng.
Hắn một chưởng này thuần túy vì phát tiết, không có thủ pháp gì, một người bình thường đều có thể dễ dàng né tránh, huống chi là người mang võ công như Chu Tư Kỳ?
Nhưng Chu Tư Kỳ mắt thấy một chưởng kia đánh tới, lại không nhúc nhích, chỉ ngơ ngác nhìn Diệp Tĩnh Hồng, hoàn toàn quên mất phải né tránh. Mãi đến tận khi bàn tay Diệp Tĩnh Hồng đánh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tuong-tu-huu-hai/1884280/chuong-17.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.