Người dịch: Rabbitlyn
Trạch Mẫn vung tay áo rời đi, để lại một đống vật dụng hàng ngày, số lượng cũng khá nhiều, Triệu Hữu Thời cũng không sử dụng một mình, chờ ba người trong phòng ngủ trở lại, cô kéo thùng các-tông từ dưới bàn học ra, để cho các cô ấy muốn lấy gì thì lấy, Khâu Tĩnh Linh liếc mắt một cái: "Đều là sản phẩm có nhãn mác đấy chứ? Đồ không mất tiền đều không phải đồ tốt, tớ khuyên cậu đừng dùng thì hơn?"
La La Giai và Vương Du lườm cô ta, không hề khách sáo, mỗi người đều lấy đi một phần, còn hỏi cô: "Tại sao không có băng vệ sinh, khách sạn này cũng thật không có nhân tính, băng vệ sinh thực dụng như vậy lại không phải là phúc lợi."
Triệu Hữu Thời cảm thấy có đạo lý, nhưng sao cô có thể không biết xấu hổ đề cập với Trạch Mẫn chuyện này chứ.
Triệu Hữu Thời được dùng đồ miễn phí trong ba bốn tháng, cuối cùng đã chờ đến kì nghỉ đông đầu tiên của đại học, nỗi nhớ nhà ngày càng tăng lên, hơn mười ngày trước đã lên kế hoạch mua vé tàu rồi, đội ngũ mua vé ở trường học quá đông, nên Hoa Sơn và Luận Kiếm xung phong nhận việc xếp hàng thay cô. Triệu Hữu Thời cảm thấy hơi ngượng ngùng, lại đưa cho Hoa Sơn một chai dầu gội và sữa tắm, cứ như vậy, kì nghỉ đông đã đến.
Khi đi chỉ mặc quần áo mùa hè mỏng manh, khi về lại là quần áo mùa đông dày cộp. Triệu Hữu Thời nhớ chị gái đến phát điên, sau năm tiếng xe lửa đã vào ga,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tuong-tu-he-huu-thoi/975017/chuong-18.html