Người dịch: Rabbitlyn
Sao anh ta có thể dễ dàng nói ra câu "Ăn cơm với anh" như vậy.
Triệu Hữu Thời trưng ra vẻ mặt hung thần ác sát, trừng mắt, cô muốn chỉ vào mũi Trạch Mẫn mà mắng, cũng muốn chạy trốn thật nhanh, tốt nhất là có thể mắng xong rồi trốn.
Triệu Hữu Thời quay đầu bước đi, tìm chủ nhiệm lớp chào hỏi, mấy người xung quanh đều trò chuyện với Trạch Mẫn hỏi anh ta tại sao vừa rồi lại đi. Triệu Hữu Thời bước càng lúc càng nhanh, cuối cùng đã chạy ra khỏi cổng trường, khi sắp băng qua đường, cô bị người phía sau kéo lại lên vỉa hè.
Triệu Hữu Thời sởn gai ốc: "Anh buông ra, Trạch Mẫn buông ra, cứu mạng..."
Trạch Mẫn tức giận: "Tôi kêu cứu mạng còn hợp lý hơn ấy. Em xem mặt và cổ tôi bị em cào thành dạng gì đây. Mẹ tôi còn hỏi sao lại thế này, nếu không tôi lập tức trở về nói với bà tôi hôn em, nhưng lại bị em đánh?"
Triệu Hữu Thời vô cùng không thích nghe anh ta nói hôn cô, cô vô cùng xấu hổ và giận dữ, giãy khỏi anh ta: "Anh có biết xấu hổ hay không, anh là đồ mặt người dạ thú, dựa vào cái gì mà cho là mình hợp tình hợp lý chứ, tôi lập tức đi tìm dì Trạch..." Dừng một chút, Triệu Hữu Thời quét qua cổ và khuôn mặt vẫn lành lặn của anh ta, tức giận chỉ vào anh ta, "Đồ lừa đảo, tôi sẽ lập tức cào cho anh chảy máu, xem anh giải thích với dì Trạch như thế nào!"
Trạch Mẫn cong khóe môi: "Cũng đã bốn năm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tuong-tu-he-huu-thoi/975014/chuong-15.html